Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 826: Ác chi hoa

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
"Đừng hoảng sợ mà!" Tiêu Trần sờ sờ cằm, bộ dạng như một tên du côn, vui vẻ nói.
"Ca ca cô bán cô làm vợ cho tôi, Kiếm Chủ là ca ca của cô, cái gọi là huynh trường như phụ, cô phải nghe lời ca ca đó!"
"Ầm!"
Một luồng kiếm khí khủng bố lao thẳng về phía Tiêu Trần, khi kiếm khí sắp đánh trúng Tiêu Trần, đột nhiên rẽ ngoặt, lao thẳng lên bầu trời.
"Nếu ngươi lại nói nhảm, ta sẽ cắt lưỡi của ngươi." Nữ tử buông thanh trường kiếm ra, quay đầu nhìn thực vật đen.
Tiêu Trần lau trán, vỗ vỗ ngực.
"Đệch mợ, thật là một nữ nhân kinh khủng, luồng kiếm khí vừa rồi hắn còn chưa kịp phản ứng. Chẳng lẽ là Thần Vô Chỉ Cảnh?"
"Mẹ kiếp, không đúng, Thần Vô Chỉ Cảnh không thể hiện thế, chẳng lẽ là 'đại gia' từ Bất Quy lộ giết ra."
Chỉ cần một tu sĩ dám bước vào Thần Vô Chỉ Cảnh, thì sẽ bị hút vào Bất Quy lộ.
Chỉ cần đi vào Bất Quy lộ thì gần như lâm vào cảnh thập tử vô sinh.
Đương nhiên, điều này cũng không phải tuyệt đối, lúc trước Tiêu Trần bị hút vào Bất Quy lộ, lập tức mở một đường máu, cứng rắn xông ra khỏi Bất Quy lộ.
Mà nếu đã xông ra khỏi Bất Quy lộ, thì sẽ không còn bị Bất Quy lộ triệu hoán nữa, có thể ở lại thế gian.
Thực lực của nữ tử này thật kinh người, chẳng lẽ thật sự là xông ra từ Bất Quy lộ sao? Nếu như thật sự như vậy thì là loại trâu bò, siêu cấp trâu bò đó.
Đầu của Tiêu Trần hơi đau, sao đầu năm nay càng ngày càng có nhiều "quái vật" như vậy nhỉ.
Tiêu Trần rất chi là vui vẻ chạy đến bên cạnh nữ tử, giật giật ống tay áo của nữ tử, đáng yêu nói: "Tiểu tỷ tỷ ơi, ca ca cô đã nhờ cô chăm sóc tốt cho tôi á."
Tiêu Trần mà há miệng thì tật xấu lại nổi lên.
Nữ tử nhìn Tiêu Trần, muốn nổi giận nhưng kìm lại.
Tiêu Trần vốn là một đứa trẻ, lại phấn điêu ngọc mài vô cùng đáng yêu. Nếu hắn không nói những điều vô nghĩa, thì chắc chắn có thể làm cho tất cả phụ nữ bùng lên bản năng của người mẹ.
Nữ tử nhìn bộ dạng đáng yêu của Tiêu Trần, không tức giận nữa, hỏi: "Tại sao ca ca ta lại muốn ta chăm sóc cho ngươi?"
Tiêu Trần giống như một ác ma, giật giật chiếc "răng hổ" của mình nói: "Tôi là huyết chi người truyền thừa. Ca ca của cô vì muốn lấy lòng mẹ tôi nên muốn cô chăm sóc tốt cho tôi."
Nữ tử nhìn cái răng cương thi của Tiêu Trần, cau mày nói: "Sao ca ca ta chưa từng đề cập đến chuyện đó với ta bao giờ."
"Ca ca cô mới tới đây hai ngày trước, đoán chừng không thông báo cho cô nhỉ!" Tiêu Trần giống như một đứa bé ngoan.
Nữ tử nhìn cái răng cương thi rồi nhìn khuôn mặt dễ thương của Tiêu Trần, thật sự có chút không đành lòng cự tuyệt.
Thực ra, nếu Tiêu Trần có thể nói ra hai chữ Kiếm Chủ, cô đã biết thân phận của hắn nhất định không đơn giản.
Hơn nữa, khí tức huyết trên người Tiêu Trần quá đậm đặc, chỉ cần liếc qua cũng có thể nhìn ra hắn là người truyền thừa của Cương Chủ.
"Được rồi, tạm thời ngươi đi theo ta đi. Cương Chủ đại nhân và ca ca ta là bạn tốt, ngươi là con của Cương Chủ, ta không thể bỏ mặc được."
Tiêu Trần vui vẻ nắm tay nữ tử.
Nữ tử hơi không được tự nhiên, muốn thoát khỏi tay Tiêu Trần.
Nhưng Tiêu Trần nhìn cô với một ánh mắt cực kỳ tội nghiệp, nhìn vào đôi mắt vừa vô tội vừa đáng thương của Tiêu Trần, nữ tử không hiểu sao bỗng mềm lòng.
Nữ tử không lên tiếng, xem ra đã đồng ý để Tiêu Trần nắm tay của mình.
Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé lạnh buốt, mềm mại không xương của nữ tử, Tiêu Trần vui cười run bắn cả người.
Tiêu Trần còn dành thời gian để nhìn vào bờ mông của nữ tử, khá vểnh đấy, hehe.
"Tiểu tỷ tỷ ơi, tôi tên là Tiêu Trần, cô tên gì vậy?" Tiêu Trần rất biết cách giả vờ tỏ ra đáng yêu.
Khuôn mặt khả ái cùng với giọng điệu ngây thơ rất chi là thú vị.
Hắc Phong trợn trắng mắt lẩm bẩm: "Không..."
Kết quả là lập tức bị Tiêu Trần hung hăng bóp miệng, đau đến nỗi Hắc Phong còn chưa kịp nói ra mấy chữ 'biết xấu hổ'.
"Ta tên là Phong Linh Nhi, đúng rồi, tại sao ngươi lại một mình ở Bất Chu giới, Cương Chủ đại nhân đâu?" Nữ tử nhìn chằm chằm vào thực vật đen, thuận miệng đáp trả.
"Mẹ đi với ca ca cô rồi, nói là đi đến nơi đó." Tiêu Trần thương tâm đáp, vẻ mặt đáng thương như bị bỏ rơi.
Phong Linh Nhi nhìn bộ dạng của Tiêu Trần, nhẹ nhàng nắm chặt tay Tiêu Trần, hơi thương cảm nhìn về phía xa xăm: "Có một số việc không thể trốn tránh được, một ngày nào đó ta và ngươi cũng sẽ đặt chân vào con đường của bọn họ."
Mí mắt Tiêu Trần nhảy lên: "Cô đang muốn an ủi người ta hay là đang dọa người vậy?"
Phong Linh Nhi lắc đầu, lại hướng sự chú ý vào thực vật đen kia.
Tiêu Trần tò mò hỏi: "Linh Nhi tỷ tỷ ơi, đây là cái gì?"
Khóe miệng Phong Linh Nhi khẽ nhếch lên, rõ ràng là cô rất hài lòng với cách xưng hô của Tiêu Trần.

Bình Luận

0 Thảo luận