Trong tay thiếu niên nắm một trái tim, trái tim nhỏ máu bẩn dường như còn không biết đã mất đi chủ nhân, vẫn còn đang siêng nập đập thình thịch.
"Tại... tại sao?" Bắc Nguyệt quỷ chủ hỏi câu hỏi hắn ta muốn biết nhất, thậm chí hắn ta đã không kịp hỏi Tiêu Trần là ai.
"Không tại sao cả." Tiêu Trần lắc đầu: "Trái tim của cậu, tôi sẽ vùi sâu vào đại địa, có lẽ có một ngày cậu còn có thể sống lại."
Tiêu Trần vừa dứt lời, thân thể Bắc Nguyệt quỷ chủ biến thành mảnh nhỏ, văng tung tóe.
Một đời kiêu hùng, người cạnh tranh có lực nhất ở Minh Bộ, một ngụy Đế, cứ như vậy biến mất.
Sợ hãi chậm rãi lan tràn ở trong đại quân giống như bệnh dịch, trong nháy mắt hai chiến hồn to lớn trên bầu trời cũng biến mất.
Tiêu Trần giơ lên trái tim còn đang nhảy nhót, nhìn tướng lĩnh đứng đầu quân đội cười nói: "Hai lựa chọn, một, quy thuận Mã Bạch Tàng, hai, bây giờ tôi tiêu diệt đám các người."
Nụ cười không thèm để ý ấy của Tiêu Trần ở trong mắt rất nhiều tướng lĩnh nhất định là phong cảnh kinh khủng nhất
Thế nhưng khủng bố thì khủng bố, quân nhân trung thành là không thể nghi ngờ.
Mấy vị tướng lĩnh dẫn đầu nhìn nhau, cuối cùng gật đầu, ôm quyền với Tiêu Trần nói: "CHúng tôi chịu đại ân của tướng quân, đã từng tuyên thệ thuần phục, bây giờ tướng quân đã đi, chúng tôi dĩ nhiên đuổi theo."
Mặc dù Bắc Nguyệt quỷ chủ đã ngã xuống, thế nhưng phần lớn tướng lĩnh lại lựa chọn đối kháng giết Tiêu Trần - người đã chết Bắc Nguyệt quỷ chủ.
Ngoài dự liệu nhưng cũng là hợp tình hợp lý, vinh dự và trung thành ở trong mắt người lính áp đảo trên sinh mệnh.
Tiêu Trần trong lòng có chút không đành lòng, thế nhưng lại không thể để mặc đại quân với quy mô ấy ở Minh Bộ làm mưa làm gió.
"Bày trận."
Hai chiến hồn biến mất, lần nữa tụ họp lại.
Mặc dù đã không có chủ tướng gia trì, thế nhưng sĩ khí thấy chết không sờn, lại khiến cho chiến hồn ngày càng ngưng thật, khí thế ngày càng cường đại.
"Tấn công."
Tiếng kèn lệnh tấn công thê lương vang vọng phía chân trời, đại quân che đậy bầu trời, mang theo ý chí hẳn phải chết, phát khởi tấn công về phía Tiêu Trần.
Thế nhưng bất luận như thế nào, kết quả là không còn cách nào thay đổi.
Mặc dù Tiêu Trần bây giờ chỉ có thể sử dụng sức mạnh Kim Nhãn Cương Thi và võ phu, nhưng tiêu diệt đại quân cũng không tính cao cấp ấy cũng không có bất kỳ áp lực.
Chiến đấu kết thúc rất nhanh, thiên địa bị đại quân che đậy nhanh chóng sáng sủa hơn.
Người vốn là quỷ vật như bọn họ, sau khi chết đi thật sự trọn đời không được siêu sinh.
Biết rõ trọn đời không được siêu sinh, những quân nhân này lại không lùi bước.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân Tiêu Trần muốn xây dựng quân đội, lúc chiến tranh có thể dựa vào nhất vĩnh viễn đều là quân nhân.
Tiêu Trần chôn trái tim của Bắc Nguyệt quỷ chủ ở dưới mặt đất, bái một cái thật sâu với đại quân biến mất trên bầu trời.
"Chỉ mong có một ngày, tôi cũng có thể giống như các người, không chút do dự chịu chết."
Tiêu Trần nhẹ nhàng nói một câu, tiếp đó bóng người không có dấu hiệu nào đột ngột từ mặt đất dâng lên, tốc độ khủng khiếp ở trong không khí mang theo trận trận nổ vang.
"Toàn quân lui lại, mau rút lui."
Tường quân mặc giáp đen cưỡi ác mộng ở nơi xa, thấy đại quân Bắc Nguyệt quỷ chủ bị tiêu diệt thì rống lên như điên.
"Cái gì cũng đừng xen vào, trở về Nam Lĩnh, vị trí quỷ chủ do Tả tướng quân kế thừa."
Tướng quân gào thét, nhưng thay vì rút lui cùng đại quân, ngược lại xông về dòng sông Nghiệp Hỏa.
Tướng quân giáp đen vọt tới nửa đường, lại gặp phải Tiêu Trần, ác mộng dưới khố hắn ta, dường như cảm nhận được sự khủng bố của Tiêu Trần, điên cuồng bắt đầu hí.
Tiêu Trần cũng không trực tiếp động thủ, mà đối với tướng quân nói: "Mang theo quân đội của cậu, giúp đỡ Mã Bạch Tàng làm Vương, hôm nay tôi giết người đã đủ nhiều, không muốn giết nữa."
Tướng quân giáp đen nhếch miệng cười, hỏi ngược lại: "Ngài biết tôi tại sao muốn chinh chiến sa trường không? Bởi vì tôi đi đứng không tốt, qùy chẳng được."
Tiêu Trần lắc đầu, "Cậu muốn vì đại quân của cậu kéo dài thời gian? Vô dụng."
Tướng quân cười khổ một tiếng, quả nhiên đối mặt với "cáo già" là không đầu óc đùa giỡn được.
Tiêu Trần nhìn tướng quân, kiên trì nói: "Quy thuận, đại kiếp nạn sắp xảy ra, nhiều người là hơn một phần sức mạnh."
Tướng quân giáp đen lắc đầu: "Tôi có thể chết, thế nhưng tôi không thể quỳ trước một phế vật."
Tiêu Trần nhịn không được thở dài, cháu trai Mã Bạch Tàng này, phàm là danh tiếng tốt hơn chút cũng không để cho người khác chống cự như thế.
"Cậu không cần quỳ anh ta, chỉ cần phối hợp chuyện của anh ta là được." Tiêu Trần suy nghĩ, vẫn làm ra vẻ nhượng bộ.
Nghe lời nói của Tiêu Trần, tướng quân rơi vào trầm mặc.
Tiêu Trần chỉ phía sau tướng quân: "Cậu xem."
Tướng quân quay đầu, đại quân của mình cũng là đã trở về, theo sát phía sau mình.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận