Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1738: Chỉ vì liếc mắt một cái là đã kết thù

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"Không có thù oán." Nữ tử lắc đầu, nói tiếp: "Nhưng hai người đã từng gặp mặt."
"Gặp mặt?" Tiêu Trần suy nghĩ một chút, đột nhiên kịp phản ứng, nghĩ đến đạo thể ở trên cầu treo ki.
Vì đứng đầu trong bảng Thiên Cơ, nên lời đạo thể nói có lẽ ở vị trí này.
"Thì sao chứ? Chỉ vì liếc mắt một cái là đã kết thù mà tôi kết thù oán với hắn ta rồi hả?" Tiêu Trần không rõ ràng lắm hỏi.
Không nghĩ tới nữ tử khẽ gật đầu: "Gần như vậy."
"Đệch mợ, hắn ta con mẹ nó bị bệnh à?" Tiêu Trần không nhịn được mắng.
Nữ tử giải thích: "Nguyên nhân thực ra rất đơn giản, bởi vì thực lực của công tử biểu hiện ra ngoài quá mạnh mẽ, đe dọa đến vị trí đứng đầu bảng của Lạc Dương."
"Đứng đầu bảng có ích lợi gì thế?" Tiêu Trần tìm ra điểm mấu chốt.
"Công tử quả nhiên thông minh hơn người." Nữ tử gật đầu nói tiếp: "Đứng đầu bảng Thiên Cơ có thể chủ động lựa chọn môn phái, hơn nữa theo truyền thống, đại lão gia sẽ tặng cho người đứng đầu bảng một số thứ gì đó."
"Chậc chậc, quà tặng của vị Đại Đế, chẳng trách lại không từ thủ đoạn như vậy." Tiêu Trần âm dương quái khí nhẹ gật đầu.
Nữ tử hơi bất ngờ liếc nhìn Tiêu Trần, nhóc con này vậy mà lại biết chủ nhân của Liên Hoa Động Thiên này là một vị Đại Đế.
Chủ nhân của Liên Hoa Động Thiên gần như không hiện thế, chỉ sợ cộng lại cũng không quá năm người trên đời này biết có một vị Đại Đế ở nơi này.
Nhóc con này còn trẻ như vậy mà lại biết loại chuyện bí mật này, nữ tử cảm thấy có lẽ mình nên nghiêm túc cân nhắc những gì Tiêu Trần đã nói trước đó.
"Lạc Dương là một người thiên tư trác tuyệt, nhưng không biết vì sao tâm thuật bất chính, không thể tiến xa được." Nữ tử lắc đầu, giọng điệu đột nhiên sắc bén: "Lạc Dương là rồng hay là giun, tôi không có hứng thú, nhưng bây giờ hắn ta ảnh hưởng đến Tiểu Mộng, tôi cảm thấy cần phải quan tâm một chút mới được."
Tiêu Trần mỉm cười, nói như vậy mới đúng chứ, dù sao cũng là kẻ tàn nhẫn dám xung kích Đế Cảnh, tính tình không thể nào quá không nóng không lạnh được.
"Tình yêu tuổi trẻ không nên trộn lẫn với nhiều mưu mô lừa gạt như vậy." Nữ tử quay đầu nhìn lại tiểu nữ tỳ sắc mặt trắng bệch.
Tiêu Trần gật đầu, có lẽ đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi.
Đoán chừng lại là tiết mục tra nam cặn bã lừa gạt tiểu cô nương.
Tiêu Trần sảng khoái nói: "Nào nào nào nói cho tôi biết, cái tên Lạc Dương đó bây giờ đang ở đâu, tiểu gia sẽ đi đánh chết hắn ta."
"Đừng mà." Tiểu tỳ nữ nghe thấy thế gấp đến độ nước mắt suýt trào ra.
Nữ tử lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn tiểu tỳ nữ nói: "Nếu trực tiếp giết hắn ta có thể giải quyết được vấn đề, tôi đã sớm ra tay rồi."
"Cô sợ rằng con nhóc này trong lòng không vượt qua được, để lại vết nứt trong tâm cảnh." Tiêu Trần đã hiểu ý của nữ tử.
"Ừ." Nữ tử có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gật đầu.
"Vậy đơn giản thôi, để con bé này thấy rõ bản chất của một tên tra nam cặn bã, vậy thì sẽ hết hy vọng thôi." Tiêu Trần cười xấu xa.
"Ý của tôi cũng là như thế." Nữ tử cảm thấy nói chuyện với Tiêu Trần thật sự rất dễ dàng.
"Tên khốn nạn, dám tìm phiền toái trên người tiểu gia." Tiêu Trần siết chặt nắm đấm răng rắc, âm dương quái khí nở nụ cười.
Nữ tử kéo tiểu tỳ nữ, nói với giọng nghiêm khắc: "Không phải tôi không cho em nói yêu đương, chỉ là tôi không muốn em bị lừa dối, bị tổn thương. Em là do tôi nuôi lớn, tôi cần phải có trách nhiệm với em."
Tiểu tỳ nữ vốn còn muốn bướng bỉnh mấy câu, nhưng từ nhỏ đến giờ cô ta chưa bao giờ thấy nữ tử nghiêm khắc đến vậy, không khỏi có chút hoài nghi chính mình thật sự đã nhìn lầm Lạc Dương rồi không.
"Người ở đâu?" Tiêu Trần nói xong, đột nhiên vươn tay nắm lấy tiểu tỳ nữ, tùy tiện gõ nhẹ vài cái trên người cô ta.
Tiểu tỳ nữ muốn hét lên, nhưng phát hiện mình vậy mà lại không thể phát ra âm thanh, cơ thể cũng cứng ngắc như một cái xác.
Nữ tử bên cạnh lại càng hoảng sợ, động tác của Tiêu Trần thật sự nhanh đến đáng sợ quá trời.
Mặc dù chính mình không có chuẩn bị nhưng lại không kịp phản ứng tí nào, đối với thực lực của Tiêu Trần, nữ tử đã có đánh giá mới.
"Thực lực công tử lợi hại như vậy, không biết đang ở cảnh giới nào?" Nữ tử hơi tò mò hỏi.
Bởi vì cô nhìn không ra Tiêu Trần đang ở cảnh giới nào, hay nói cách khác trên người Tiêu Trần không có khí tức của một người tu hành, điều này càng khiến nữ tử rất nghi hoặc.
"Đánh chết mấy Ngụy Đế như cô cũng không khó gì." Không phải Tiêu Trần khoe khoang. Thực lực võ phu của hắn không phải chỉ để trung cho đẹp đâu.
Nữ tử cười cười, nhưng cũng không có coi trọng, một đứa nhỏ mười mấy tuổi có thể giết chết Ngụy Đế, chỉ có kẻ ngu mới tin.
"Đi thôi." Nữ tử vươn tay nhẹ nhàng vẽ trước mặt.

Bình Luận

0 Thảo luận