Trước có Huyết Y lão ma đã từ bỏ mọi thứ để tu luyện, bây giờ có phu nhân vì đối phương từ bỏ cơ hội tu hành, đây mới là muôn màu mà tất cả chúng sinh nên có.
Cuối cùng, Tiêu Trần nhìn về phía hai chị em Lữ Linh Đồng: "Còn hai người các cô thì sao? Thiên phú tu hành của hai người đều là số một, nghiêm túc cân nhắc một xíu đi."
Lữ Linh Đồng thanh lệ thoát tục cúi đầu đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: "Bên... bên cạnh cậu có nhiều cô gái xinh đẹp lắm phải không?"
"Ah! ?" Tiêu Trần ngây người, con mẹ nó việc này thì liên quan cái đéo gì chứ?
Nhưng ngay sau đó, Tiêu Trần đã hiểu ra, chỉ sợ là cô gái này đã thích chính mình rồi.
"Tạo nghiệp quá mà." Tiêu Trần thở dài trong lòng, nói thẳng: "Tôi á, ba ngàn con sông, cũng chỉ có thể múc một gáo nước, vậy đã đủ rõ ràng chưa!
Giải quyết dứt khoát, Tiêu Trần cũng là một người có thể quyết tâm tàn nhẫn, nếu không thì đã không có được thành tựu như ngày hôm nay.
Nghe đến đây, Lữ Linh Đồng lòng tràn đầy khổ sở, nước mắt không ngừng đảo quanh trong hốc mắt.
"Tôi... Tôi cũng sẽ không đi được. Cha mẹ tôi đã già, không thể không có người ở bên chăm sóc." Cuối cùng, Lữ Linh Đồng đã nói ra lời này.
Lữ Linh San cũng gật đầu theo, khinh thường nói: "Thần gì mà khoác lác như vậy chứ, ai mà tin được?"
Tiêu Trần vui vẻ nhìn hai cô gái: "Vậy được."
"Hôm nay từ biệt, sau này không hẹn gặp lại." Tiêu Trần chắp tay, đạp chân lên đài Đăng Tiên màu vàng: "Vĩnh biệt."
"À, đúng rồi, tôi để lại một thứ cho mấy người ở trong nhà trọ Duyệt Lai, nhất định phải trở về nhìn xem đó." Tiêu Trần cười thần bí.
Đám người Lưu Thiên Tứ ngẩn người một lúc, nhận ra điều gì đó, mấy người cúi đầu rất sâu bái Tiêu Trần.
"Lên đường mạnh giỏi."
Đúng lúc này, một bóng người xinh đẹp từ xa vọt tới, hô to: "Đợi... đợi... đợi một chút."
Tiêu Trần sững sờ, đó lại là cô gái Nam Cung Thiêm Hương này.
Chính mình đã ném cô ta vào trong núi tuyết lớn, với năng lực của cô ta, gần như không thể gấp rút trở về trong khoảng thời gian ngắn như vậy được.
Nam Cung Thiêm Hương lảo đảo liều mạng chạy tới nơi này.
"Đuổi... đuổi kịp rồi, khụ khụ..." Nam Cung Thiêm Hương đặt mông ngồi bệt trên mặt đất, hung hăng ho ra hai ngụm máu tụ lớn.
Nhìn bộ dạng hiện tại của Nam Cung Thiêm Hương, Lưu Thiên Tứ và Phương Phỉ chủ nhân không khỏi xúc động.
Toàn thân Nam Cung Thiêm Hương bẩn đến mức như mới lăn qua một vũng bùn, ngay cả tóc cũng trở nên rối loạn.
Vậy vẫn còn tốt chán, điều dọa người nhất là trên vai Nam Cung Thiêm Hương có một vết thương rất sâu, miệng vết thương vẫn đang chảy máu, lộ ra xương trắng um tùm, có vẻ như bị thứ gì đó xé nát.
Với vết thương nặng như vậy, không biết cô gái này làm cách nào để gắng gượng nổi.
Sắc mặt của Nam Cung Thiêm Hương trắng bệch nhưng vẫn loạng choạng đứng dậy.
Nam Cung Thiêm Hương nhìn Tiêu Trần, giơ trường đao mang tên Thiền Minh lên bằng cả hai tay.
"Có... có thể... đưa cô ấy đi không?" Nam Cung Thiêm Hương nhìn Tiêu Trần đầy chờ mong, lần này cô không đề cập đến việc học đao.
"Tại sao?" Tiêu Trần có chút tò mò.
"Tôi... Tôi... Không xứng với cô ấy." Nam Cung Thiêm Hương nâng đao, nói đứt quãng.
Tiêu Trần không trả lời về chuyện thanh đao, chỉ hỏi: "Cô làm thế nào gấp rút trở về đây vậy?"
Nam Cung Thiêm Hương đột nhiên thoáng nở nụ cười, bởi vì cô cảm giác mình đã làm được một chuyện phi thường.
"Tôi cứ chạy, chạy mãi, chạy mãi đến khi trở về, gặp phải mãnh thú tôi cũng không dừng lại." Nam Cung Thiêm Hương không hề lắp bắp khi nói những lời này.
Nhìn vết thương trên vai Nam Cung Thiêm Hương, mọi người đều biết vết thương này từ đâu ra rồi.
"Cho dù cô có chạy trở về, cô cũng nên biết tôi sẽ không dạy cô." Tiêu Trần nở nụ cười, bởi vì từ trên người cô gái này, Tiêu Trần dường như nhìn thấy được chính mình trước đây, có cố chấp cực độ.
"Tôi... biết." Nam Cung Thiêm Hương gật đầu, nhìn thanh đao trên tay: "Tôi... chỉ muốn... anh... đưa cô ấy... đi thôi."
"Tại sao?" Tiêu Trần cảm thấy cô gái này rất chi là thú vị, liều mạng gấp gáp trở về chỉ để đưa cho chính mình một thanh đao.
Vẻ mặt Nam Cung Thiêm Hương rất trịnh trọng, nói chuyện cũng không còn lắp bắp nữa: "Cô ấy là người bạn duy nhất của tôi, cô ấy không nên chôn vùi ở nơi này."
Vừa dứt lời, thanh đao trên tay Nam Cung Thiêm Hương đột nhiên phát ra tiếng ve kêu, khẽ rung lên.
Nam Cung Thiêm Hương sửng sốt, bởi vì đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm thanh đao này phát ra tiếng ve kêu trên tay mình.
Tiêu Trần đưa tay ra, trường đao rơi vào tay Tiêu Trần.
Lúc này, trường đao vậy mà lại rất chống đối Tiêu Trần, muốn quay trở lại tay của Nam Cung Thiêm Hương.
Tiêu Trần thở dài, suốt ngày đào đâu ra nhiều chuyện chó má như vậy chứ.
Mặc dù trong lòng rất không kiên nhẫn nhưng Tiêu Trần vẫn rút trường đao ra, dùng ngón tay khắc lên thân kiếm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận