Bạch Tử Yên hơi sững sờ, bởi vì loại chuyện này hiện tại không phải là thứ cô có thể chạm vào.
"Bất Quy lộ ngay cả tôi cũng chưa đi hết. Nơi này quá kinh người. Một hạt cát hay một giọt nước cũng có thể lấy mạng của tu sĩ Thần Vô Chỉ Cảnh."
"Nơi này cũng những thứ trong đó là một con đường, hay là nói đây chính là nơi thí luyện càng thích hợp hơn."
"Nơi thí luyện?"
Tiêu Trần gật đầu: "Nơi thí luyện thành Đế, chỉ có thể đi ra từ Bất Quy lộ, chiến thắng điều đáng sợ mới có chút cơ hội thành Đế."
Tiêu Trần càng nói, Bạch Tử Yên càng trở nên mơ hồ cũng càng kinh ngạc.
Điều mà Tiêu Trần nói, trước kia cô chưa từng nghe nói qua.
Tiêu Trần nhìn Bạch Tử Yên, ngữ khí ngưng trọng: "Hứa với tôi một chuyện."
Tiêu Trần đột nhiên trở nên nghiêm túc, như vậy có chút không được tự nhiên, Bạch Tử Yên lúng túng gật đầu.
"Đừng đột phá Yên Diệt Cảnh, tiến vào Thần Vô Chỉ Cảnh."
"Bởi vì không có đường lui?" Bạch Tử Yên thông minh nhanh chóng nghĩ ra ý tứ trong lời nói của Tiêu Trần.
Tiêu Trần gật đầu: "Đi vào con đường một đi không trở lại, thật sự là thập tử nhất sinh."
Bạch Tử Yên gật đầu, nhẹ giọng nói: "Được."
Tiêu Trần mỉm cười, xét về thiên phú của Bạch Tử Yên, việc tiến vào Thần Vô Chỉ Cảnh chỉ là vấn đề thời gian.
Đến lúc đó, nếu như ngớ ngẩn đột phá, bị đuổi tới Bất Quy lộ, thật sự là đen đủi tám kiếp.
"Chị xem một đời của người phụ nữ ngoại trừ tu hành còn có rất nhiều chuyện có thể làm, chẳng hạn như nâng ngực..."
Tiêu Trần trêu chọc bộ ngực phẳng lì của Bạch Tử Yên.
"Cậu cái đồ thằng nhóc thối."
Bạch Tử Yên nhe răng túm lấy Tiêu Trần, đánh một cái vào mông Tiêu Trần.
Trên đường về nhà, thời tiết mát mẻ, trời quang mây tạnh.
Cuộc trò chuyện trên đường đi cũng đã giải quyết được một nút thắt trong lòng Bạch Tử Yên.
Xét cho cùng, Tiêu Trần của hiện tại quá khác so với Tiêu Trần trước đây.
Bây giờ biết được Tiêu Trần vẫn là Tiêu Trần, Bạch Tử Yên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi trở về nhà, Tiêu Trần bắt đầu đun thuốc.
Công thức loại bỏ tạp chất trong cơ thể của Tiêu Trần là do Võ Vô Địch để lại, ngay cả cái tên cũng không có, điều này rất phù hợp với tính cách của Võ Vô Địch.
Tiêu Trần đun thuốc, bởi vì cần phải nắm rất chắc độ lửa, Tiêu Trần cự tuyệt lời yêu cầu giúp đỡ của các mẹ.
Phải mất hai tiếng đồng hồ mới hoàn thành xong, nhìn một bình nước thuốc lớn màu đen, Tiêu Trần nuốt nước miếng.
"Cái thứ này giống như nhựa đường vậy, thật sự có tác dụng sao?" Tiêu Trần không khỏi nghi hoặc.
...
Trong một căn nhà lớn mới xây, giữa nhà đặt một chiếc bồn tắm lớn, một nhóm phụ nữ vây quanh bồn tắm.
Trong bồn đã chứa đầy nước thuốc nóng.
Nhìn thấy trận thế này, Tiêu Trần nuốt nước miếng: "Cái kia ha ha, mọi người không phải là muốn xem tôi tắm đó chứ!"
"Yo Trần Trần đã lớn, còn biết ngại ngùng rồi cơ đấy."
Thủy Sanh Sanh bắt được Tiêu Trần, trực tiếp chụp cái tinh quang.
"Đồ lưu manh."
Tiêu Trần trợn mắt, che đũng quần rồi nhảy vào bồn tắm.
Tuy nhiên, điều mà ai cũng không ngờ tới đó chính là khi Tiêu Trần nhảy xuống bồn tắm đã có một sự thay đổi đáng sợ.
Làn da trắng nõn, mũm mĩm của Tiêu Trần bắt đầu tách ra nhanh chóng dưới sự kích thích của nước thuốc.
Nhưng trong nháy mắt, thân thể Tiêu Trần xuất hiện đầy vết nứt, giống như một mảnh sứ sắp vỡ tan.
Sắc mặt Tiêu Trần đột nhiên tái nhợt, giống như một lệ quỷ đã chết từ lâu.
Tiêu Trần chỉ cảm thấy có người đang cầm một con dao nhỏ, cắt vào da thịt của mình từng chút một.
Cơ thể của người bình thường đột nhiên bị đau như vậy, chỉ sợ là đã hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Trần cau mày không nói lời nào.
Đừng nhìn Tiêu Trần cả ngày cà lơ phất phơ, nhưng là một Đại Đế, ý chí của hắn quật cường vượt xa những gì người thường có thể tưởng tượng được.
Từ xưa đến nay, sinh linh nào có thể thành Đế mà không có lòng kiên trì dũng cảm?
Chỉ là Tiêu Trần vẫn có chút kinh ngạc, bởi vì linh dược này chỉ có tác dụng dùng để tẩy tạp chất, chẳng qua là chuẩn bị cho tu võ đạo mà thôi.
Dù có sự chuẩn bị sớm như thế này, hắn cũng phải chịu đựng những nỗi đau như vậy, thực sự không biết sau đó sẽ phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ nữa.
Chẳng trách võ phu ít như vậy, con mẹ nó đều chết giữa đường.
Tiêu Trần chịu đựng cơn đau do nước thuốc gây ra, nhưng những người phụ nữ kia lại sợ hãi đến mức gần như ngất đi.
Bộ dạng của Tiêu Trần thực sự rất đáng sợ.
Sắc mặt Thủy Sanh Sanh tái nhợt, cô vươn tay muốn ôm Tiêu Trần ra ngoài.
"Đừng chạm vào."
Tiêu Trần kêu lên một tiếng, trước khi những nước thuốc này được nấu thành, tuy rằng đều rất ôn hòa, nhưng sau khi dung hợp, tác dụng của thuốc trở nên cực kỳ hung bạo.
Tiêu Trần sợ rằng tác dụng của thuốc sẽ có hại cho bọn họ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận