Trong lòng Tiêu Trần khẽ động: "Xin Tôn Giả chỉ điểm cho tôi."
Nhưng khiến cho Tiêu Trần thất vọng là viên thịt không đưa ra câu trả lời.
"Mỗi sinh vật gặp phải kỳ ngộ pháp môn bất tử bất diệt khác nhau, tôi không thể đưa ra gợi ý cụ thể gì." Viên thịt có chút ngượng ngùng nói, bởi vì không giúp Tiêu Trần có vẻ có chút áy náy.
"Haizz!" Tiêu Trần bất đắc dĩ thở dài: "Chỉ hy vọng sau này sẽ gặp cơ duyên này!
Viên thịt an ủi: "Nhân Hoàng đại nhân đừng nản chí, chỉ cần tiếp tục đi tiếp nhất định sẽ có được pháp môn này."
"Cảm ơn Tôn Giả đại nhân đã giải thích rõ nghi hoặc của tôi." Tiêu Trần gật đầu.
"Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi, Nhân Hoàng đại nhân làm động tĩnh lớn như vậy là vì chuyện gì?" Viên thịt tò mò hỏi.
Tiêu Trần khẽ thở dài, trên mặt đầy vẻ trách trời thương dân, bắt đầu nói mò.
"Minh Nguyệt thành và vương triều Độ Nha đang xảy ra chiến tranh. Để tránh sinh linh đồ thán tôi đã tự chủ trương mở ra khu vực mới cho Minh Nguyệt thành. Không ngờ là lại làm phiền Tôn Giả. Trong lòng thực sự khó có thể bình an."
"Nhân Hoàng đại nhân, trong lòng luôn để ý đến vạn dân, thật không hổ với danh xưng Nhân Hoàng." Viên thịt rất chi là khẳng định với tư cách của Tiêu Trần.
"Đã như vậy, tôi sẽ không quấy rầy Nhân Hoàng đại nhân." Viên thịt nói rồi bóng người dần dần trở nên mờ mịt.
"Đây là Thôn Vân lệnh, nếu như rảnh rỗi, Nhân Hoàng đại nhân có thể tới đầm lầy Thôn Vân tìm tôi, đến lúc đó chúng ta ở đây nâng ly nói chuyện vui vẻ."
Trong tay của Tiêu Trần đột nhiên có thêm một tấm lệnh bài màu hồng, chế tạo tinh mỹ, trên lệnh bài có một chữ.
"Mẹ nó tôi rảnh háng lắm sao, mà đi tìm một viên thịt nâng ly nói chuyện vui vẻ, chơi nhục đản hành kê với cô à?" Tiêu Trần phỉ nhổ trong lòng, trong miệng lại nói, "Vậy quấy rầy Tôn Giả đại nhân."
Sau khi viên thịt biến mất, trong lòng Tiêu Trần lại tràn đầy nghi vấn.
Vô Thiên Tôn Giả này, nhìn qua rất đáng sợ, cũng quản lý sợ hãi và đọa lạc, vừa nghe đã thấy không phải là thứ tốt gì.
Thế nhưng Tiêu Trần không cảm giác được một điểm hung ác gì ở trên người cô ta, ngược lại còn có một loại cảm giác thương xót.
Hơn nữa người này nói chuyện cũng yểu điệu dịu dàng động lòng người, nếu như không nhìn đống viên thịt, Tiêu Trần còn tưởng rằng mình đang nói chuyện với tiểu thư khuê các nào đấy?
Sinh linh dị vực mình gặp được lúc trước, không phải tà khí đầy người thì là thích giết chóc tàn bạo, thế nhưng Vô Thiên Tôn Giả này, hoàn toàn lật đổ ấn tượng của Tiêu Trần đối với sinh linh dị vực.
Tiêu Trần cũng không phải là kiểu người rập khuôn, sẽ không dán nhãn ở trên người người khác.
Chỉ là nhìn từ tình huống trước mắt, tình trạng của dị vực này, e rằng còn phức tạp hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng.
Tiêu Trần bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục quét ngang nơi tĩnh lặng.
Bận rộn ròng rã một ngày một đêm, Tiêu Trần mới dọn xong nơi mình đã chọn.
Nơi tĩnh lặng lúc trước vừa nghe đã khiến người ta sợ mất mật, hiện tại liếc mắt nhìn qua, chính là một mảnh bình nguyên mênh mông vô tận.
Ánh nắng sáng sớm bao phủ khắp mặt đất, không gian cũng khôi phục bình thường.
"Đến giờ giao hàng rồi." Tiêu Trần bước khẽ, cả người biến mất ở trên bầu trời giống như con khỉ.
Bầu không khí của cứ điểm Bạch Nguyệt đã căng thẳng tới cực điểm.
Để đối đầu với đại quân vô biên vô tận của Minh Nguyệt thành, tất cả mọi người thuộc đệ nhất quân đoàn đã tới tiền tuyến, thậm chí nhân viên của cả ba binh đoàn khác đều tụ tập qua đây.
Thế nhưng cũng không hơn, chừng một ngàn vạn người, đối mặt với đội quân gần hơn một tỷ của Minh Nguyệt thành, kết quả chỉ có một, bị san bằng.
Hơn nữa Minh Sơ Hạ còn nhận được một tin tức, không có quân cứu viện tới.
Bởi vì lúc này vương triều Thiên Phong cũng phát binh, đã kiềm chế những quân đoàn khác của vương triều Độ Nha ở đường biên giới.
Biên giới vương triều, vẻn vẹn hai ngày, cũng đã gần như sụp đổ, mọi người cảm thấy bất an.
Bết bát nhất là, tinh thần của các binh lính ở cứ điểm Bạch Nguyệt.
Đối đầu với đại quân của Minh Nguyệt thành, kết quả gần như là mười phần chết chắc, quân đoàn suy sụp tinh thần, sợ hãi trước khi chiến đấu là điều tối kỵ.
Hơn nữa ngoại trừ đệ nhất quân đoàn, những quân đoàn khác càng là nhân tâm bất ổn, thậm chí có xu hướng bất ngờ làm phản.
Minh Sơ Hạ này là nữ cường, cũng biết đại thế đã mất, hiện tại cách tốt nhất chính là trực tiếp đầu hàng, để cho Minh Nguyệt thành quản lý vương triều Độ Nha.
Thế nhưng Minh Sơ Hạ không làm được loại chuyện như vậy.
Ăn lộc của vua, làm chuyện trung quân, cô là một người thuần túy, cô là đại tướng quân của vương triều Độ Nha, cũng là một người lính.
Minh Sơ Hạ và đệ nhất quân đoàn canh giữ ở tuyến đầu, bên cạnh là những tiểu đồng bọn của đội quân.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận