Tiểu Ứng Long ngậm lấy ngón tay cái của mình, mở mắt to tròn trịa, tò mò nhìn Tiêu Trần, dường như không rõ tại sao Tiêu Trần lại ở đây.
Tiểu Ứng Long phe phẩy đôi cánh nhỏ đầy thịt sau lưng, đi tới trước mặt Tiêu Trần.
"Oa oa."
Tiêu Trần không biết nên khóc hay cười, nhóc con này chắc là gọi ca ca.
Tiêu Trần xoa đầu Tiểu Ứng Long, duỗi tay, cây cỏ nhỏ màu bạc kia bay đến trong tay Tiêu Trần.
"Thích cái này không?" Tiêu Trần hỏi.
Tiểu Ứng Long lau nước miếng, lắc đầu, lập tức lại gật đầu một cái.
Khuôn mặt tròn vo đỏ bừng, nhìn qua dường như có chút ngượng ngùng.
Tiêu Trần yêu chiều véo mặt béo của Tiểu Ứng Long, nhét cỏ nhỏ vào trong ba lô nhỏ của nó.
Đây là mẹ Tiêu Trần mua cho Tiểu Ứng Long, để con bé thả một số thứ mình thích.
Con bé đặc biệt thích, vẫn luôn treo trên người.
Tuy nhiên thứ con bé thích có chút đặc biệt, đều là một số con kiến nhỏ, các loại côn trùng nhỏ.
"Được rồi, nhanh về nhà đi, bên ngoài nhiều chú xấu xấu lắm, coi chừng bọn họ dẫn nhóc đi xem cá vàng giờ." Tiêu Trần vui vẻ nhéo mặt béo của Tiểu Ứng Long nói.
Tiểu Ứng Long nghe lời gật đầu, tuy rằng con bé cũng không biết, cái gì là chú xấu xấu.
"Oa oa tạm biệt." Tiểu Ứng Long giơ bàn tay ngắn ngủn, quạt đôi cánh nhỏ mập mạp bay ra ngoài.
Hắc Phong nhìn mà đấm ngực giậm chân, "Rồng mập, Hắc gia sớm muộn gì cũng phải trở thành Long kỵ sĩ."
"Tiểu ca, con nhóc vừa rồi kia, chẳng lẽ là Ứng Long trong truyền thuyết sao?" Có người lại gần, thận trọng hỏi.
"Liên quan mẹ gì đến anh." Tiêu Trần tức giận trợn mắt một cái.
Thấy bộ dạng này của Tiêu Trần, người đặt câu hỏi càng thêm chắc chắc suy đoán của mình.
Trong lòng nổi lên cơn sóng to gió lớn, "Ứng Long đó, đây chính là thần long cao cấp nhất đấy! Người trước mắt này rốt cuộc là ai, không chỉ nhiều tài liệu cao cấp, thực lực kinh khủng, còn có loại sinh vật trong truyền thuyết như Ứng Long kia."
"Trần Ca Nhi, lẽ nào anh không ý thức được có cái gì không đúng sao?" Lúc này Hắc Phong mở miệng hỏi.
"Cái gì không đúng, cậu cũng đừng quậy phá thêm gì cho ông nữa." Tiêu Trần tức giận lại bắt đầu đánh mông Hắc Phong.
Hắc Phong bị đánh đến rơi nước mắt đầy mặt: "Buông ông ra, ông đây là phải làm đại ca đấy."
"Chỉ nói vậy thôi, có gì không đúng." Tiêu Trần buông Hắc Phong ra, vui vẻ nói.
Xem bộ dạng kia, nếu như Hắc Phong nói không ra căn nguyên gì, đoán chừng cũng bị đánh thành lợn chết.
Hắc Phong run run một hồi, vội vàng nói: "Vì sao rồng mập thích cỏ này vậy, Ứng Long vốn là huyết mạch cao cấp nhất, con bé còn thức tỉnh cái rắm."
"Có ý gì?" Tiêu Trần cũng cảm thấy có chút không đúng.
Loài cỏ này hẳn là không có sức hấp dẫn với Thần Long như Ứng Long mới đúng.
Hắc Phong trợn trắng mắt: "Ngu xuẩn, khả năng rồng mập có huyết mạch ẩn, cho nên mới không chống cự được sức hấp dẫn của cỏ."
Tiêu Trần kéo lỗ tai Hắc Phong qua, sau đó vặn, "Ứng Long đã là cao cấp nhất rồi, còn có thể có huyết mạch gì nữa?"
Hắc Phong xoay loạn một hồi, "Đau đau đau, đồ ngu này, chưa từng nghe qua Hỗn Độn Thần Long sao?"
"UI cha, ha ha đúng là có thật ha ha." Tiêu Trần ngượng ngùng buông lỗ tai của Hắc Phong ra.
Trong truyền thuyết, Hỗn Độn Thần Long được sinh ra trong lúc hỗn độn, là tổ tông của tất cả Thần Long.
Hiện tại huyết mạch Thần Long cao cấp nhất, chẳng hạn những huyết mạch Long Thần như Ứng Long, Tổ Long, Hoàng Long đều được kế thừa từ Hỗn Độn Thần Long.
"Con bà nó, mi biết cỏ trân quý cỡ nào không, cứ như vậy cho một con rồng mập, phung phí của trời."
Hắc Phong bất mãn lầm bầm.
Tiêu Trần vừa nghe xong liền tỉnh táo tinh thần, cái con lợn chết này có thể lấy ra đồ tốt như vậy, có nghĩa là, trên người hắn ta còn có thứ tốt hơn.
"Lấy thêm thứ như vậy ra bán, tiểu gia ta sẽ không truy cứu chuyện cậu tính toán tôi."
"Bằng gì." Hắc Phong kêu to, bước chân ngắn nhỏ bắt đầu chạy như điên.
"Ha ha, chạy thoát được sao?" Tiêu Trần nhìn cái mông nhỏ xoay tròn xoe của Hắc Phong, vui sướng.
Một phút sau, mắt Hắc Phong ngấn lệ lấy ra một gốc cây nhỏ.
"Trà ngộ đạo, con mẹ nó chứ hu hu."
Hắc Phong lau nước mắt nhìn Độc Cô Tuyết trong ngực Tiêu Trần: "Nhớ kỹ về sau phải trả cho ông đây, nếu không... sớm muộn gì cũng bán mi vào núi lớn đi đổi lương thực."
"Phốc phốc "
Nhìn cây nhỏ, Tiêu Trần cũng lấy làm kinh hãi, "Rốt cuộc cái con lợn chết này vơ vét bao nhiêu thứ tốt trong Bất Chu giới chứ, ngay cả loại nghịch thiên này cũng có nữa."
"Đến đây, nhìn xem, một cây trà ngộ đạo, vật báu vô giá, uống một hớp thần thanh khí sảng, uống hai hớp trường sinh bất lão."
"Tiểu ca, anh hù ai đó, loại vật trong truyền thuyết này anh cũng lấy ra được sao." Có người hoàn toàn không tin.
"Đúng thế, cho dù là thật, người nào mua nổi chứ?" Bởi vì mọi người không có mò được chỗ tốt từ Cửu Anh lão quái, nên bắt đầu ồn ào.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận