“Đi thôi!”
Hai chữ này Tiêu Trần nói rất lớn tiếng, rất dũng cảm, dường như muốn hòa tan một ít nỗi buồn ly biệt.
Tiêu Trần giắt trường đao màu vàng óng mà Tiêu Trần thần tính tặng cho mình ở bên hông, sải bước đi hướng cuối con đường nhỏ.
Lúc này Tiêu Trần lại cực kỳ giống một vị đao khách tiêu sái.
“Nhớ kỹ, nhất định phải tới tìm tôi, nhất định.” Thiếu niên áo xanh vẫy tay mãnh liệt với bóng lưng của Tiêu Trần.
Tiêu Trần không quay đầu lại, chỉ giơ lên tay phải của mình khẽ lắc lắc.
Một năm này, một ngày này, Tiêu Trần bước lên đoạn lữ trình cô độc nhất.
Thế nhưng cũng chỉ có người mạnh mẽ nhất, mới có tư cách hưởng thụ sự cô độc ấy.
...
“Đại Đế ca ca đi rồi.” Trong núi Bất Quy, Lưu Tô Minh Nguyệt gắng gượng mỉm cười, nhìn ánh trăng trong trẻo lạnh lùng.
Lão a công ngồi bên cạnh cô chợp mắt.
Lưu Tô Minh Nguyệt đã ngừng khóc, cô hiểu được rằng, Đại Đế ca ca nhất định là có chuyện rất quan trọng cần phải làm.
Thế nhưng dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cô lại ngày càng khó chịu.
Lão a công mở con mắt đục ngầu, nhìn lên vòm trời.
“Sẽ gặp lại thôi, nhân sinh nơi nào không gặp lại.”
...
“Thời đại thay đổi rồi!”
Hắc Phong, Độc Cô Tuyết, Cẩu Đản, và Lãnh Tiểu Lộ ngồi trên đỉnh của Thánh sơn, nhìn mặt đất bị ánh trăng bao phủ.
“Tôi muốn đi tìm Trần Ca Nhi.” Độc Cô Tuyết đứng dậy.
Hắc Phong nhanh chóng nhảy dựng lên đánh Độc Cô Tuyết một cái: “Đi đâu tìm hả? Giờ hiện đang là lúc thời đại thay đổi, nơi nơi đều tràn ngập nguy cơ không xác định. Bây giờ đi ra ngoài là muốn chết đúng không?”
“Đó là một cơ hội.” Độc Cô Tuyết ôm lấy Hắc Phong: “Nếu như có thể dẫn đầu lĩnh ngộ hệ thống tu hành mới, vậy thì tôi có thể có thể đuổi theo Trần Ca Nhi rồi.”
“Sau đó sinh cho hắn đứa con trai.” Cuối cùng lại Độc Cô Tuyết bồi thêm một câu.
Hắc Phong rũ đầu heo, Độc Cô Tuyết là thật sự muốn sinh con cho Tiêu Trần mà không phải chỉ nói giỡn thôi.
“Tạm biệt, tôi muốn thừa dịp sức mạnh linh khí chưa hoàn toàn biến mất, đi tìm địa phương tu hành thích hợp nhất.” Độc Cô Tuyết ôm quyền với Cẩu Đản và Lãnh Tiểu Lộ.
Cẩu Đản đứng dậy, đáp lễ lại ra dáng ra hình: “Tôi sẽ ở lại đây, chăm sóc ông bà nội.”
Lãnh Tiểu Lộ cũng đứng dậy, đáp lễ lại theo: “Bởi vì thời đại thay đổi nên mọi thứ dưới địa phủ đều đã ngừng vận chuyển, tôi sẽ quay về địa phủ xây dựng lại tất cả.”
“Chờ đi tới đỉnh phong của thời đại này, chúng ta cùng đi tìm kiếm Trần Ca Nhi nhé.” Hắc Phong vươn móng heo, hào sảng nói.
“Nhất định.”
“Nhất định.”
“Nhất định.”
Ba bàn tay trắng nõn, còn có một cái móng heo chồng lên nhau, lập ra lời thề này.
...
Thiếu niên áo xanh hẳn nên gọi là Tiêu Trần hoàn chỉnh đi!
Tiêu Trần hoàn chỉnh hành tẩu ở trong hư không, tìm được một “mồi lửa” hỗn độn.
Đây là thứ mà lĩnh vực của Tiêu Trần thần tính đã từng để lại.
Đây là hậu chiêu mà Tiêu Trần hoàn chỉnh để lại phía sau, phòng ngừa khi chủ dị vực không muốn trở thành đại đạo.
Nếu như chủ dị vực không muốn trở thành đại đạo mới, vậy thì mồi lửa này sẽ được gieo xuống, trở thành ngọn lửa của thời đại mới.
Hiện tại chủ dị vực nghe theo sắp xếp của hắn, nên hạt giống này đã mất đi ý nghĩa tồn tại.
Giờ để mà để nó lại, nếu bị người khác phát hiện thì sẽ trở thành một tai họa ngầm rất lớn.
Tiêu Trần hoàn chỉnh nhẹ nhàng thổi một hơi, mồi lửa ất hoá thành bụi phấn tiêu tán ở trong hư không.
Tiêu Trần hoàn chỉnh xử lý sạch tai họa ngầm này, nhìn thanh đao đứt đoạn trong ngực, nên tìm nhà mới cho Ngục Long rồi.
Tiêu Trần hoàn chỉnh bước ra một bước, khi xuất hiện lần nữa thì đã đến một vùng đất Nơi Không Thể Biết cực kỳ bí ẩn.
Một trong số Thiên Tượng Tinh trước đây được Tiêu Trần thần tính bày mưu đặt kế lấy đi chiếc nhẫn đang ẩn núp ở đây.
Hắn ta chỉ có một sứ mệnh, đó là bảo vệ tốt chiếc nhẫn này.
Nhìn thấy Tiêu Trần hoàn chỉnh, Thiên Tượng Tinh sửng sốt một chút rồi lập tức bái hắn thật sâu.
Tiêu Trần hoàn chỉnh đáp lễ lại, giao hắc đao cho Thiên Tượng Tinh.
“Đặt hắc đao này vào trong chiếc nhẫn mà tên nhóc kia để lại đi. Cậu cũng không cần phải trốn ở chỗ này nữa. Tất cả đều đã rực rỡ hơn nhiều rồi, cậu phải đi ra ngoài, tìm cho chiếc nhẫn này một chủ nhân thật tốt.”
Thiên Tượng Tinh cung kính tiếp nhận hắc đao, lấy chiếc nhẫn kia ra. Hắc đao chậm rãi bị hút vào trong đó.
“Cẩn tuân ý chỉ của Đại Đế.”
Đã tìm cho Ngục Long một chỗ an thân mới, cuối cùng thì Tiêu Trần hoàn chỉnh cũng giải quyết xong nỗi lòng.
Về phần lúc nào Ngục Long xuất hiện lại, vậy thì không phải là chuyện mà hắn có thể nói chắc được.
Tiêu Trần hoàn chỉnh quay về đến Địa Cầu, đứng từ xa nhìn thoáng qua nhà mình.
Thật ra Tiêu Trần hiện tại này mới là hoàn chỉnh nhất, chân thật nhất.
Tiêu Trần hoàn chỉnh không về nhà, chỉ đứng nhìn từ xa.
Mẹ đang bận rộn, ba đang nhàn nhã ngồi ở cửa.
Hai người vẫn giống như mọi ngày trước đó, chờ con trai trở về.
“Ba, mẹ, xin lỗi.”
Tiêu Trần hoàn chỉnh hướng về phái nhà mình cúi người thật sâu, sau đó xoay người rời đi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận