"Ò! Ò!" Thiếu niên miễn cưỡng buông tay.
Đồng thời, Tiêu Trần chú ý tới hai chữ "giam giữ" trong lời nói của thiếu niên.
Hai chữ "giam giữ" này sẽ được dùng trong những trường hợp nào?
Chỉ khi đối phương là tội phạm.
Tiêu Trần cau mày hỏi: "Giam giữ nghĩa là sao? Thứ gì bị giam giữ ở chỗ này?"
Thiếu niên lắc đầu, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa: "Hê hê, cậu gặp thì sẽ biết."
"Đúng rồi, cậu chỉ có thể luyện đến thức thứ năm trong Sát Sinh quyền phổ thôi. Hai thức sau không thể luyện thành nếu không tiến vào Võ Thần Cảnh. Thân thể không chịu nổi đâu."
"Hẹn gặp lại, tôi sẽ ở nhà chờ cậu!" Thiếu niên vẫy tay với Tiêu Trần, bóng dáng từ dưới đất bay lên, lập tức biến mất ở chân trời.
"Tiên sư bà ngoại nhà anh ấy." Tiêu Trần tức giận dậm chân, tự dưng bỏ mình ở đây, hắn ta tính toán chuyện gì?
Nhìn đại địa đổ nát xung quanh, Tiêu Trần bất đắc dĩ lắc đầu, bây giờ mình không thể bay, xem ra chỉ có thể đi ra khỏi nơi này bằng đôi chân của mình.
"Cậu đưa hắn vào núi Côn Luân để làm gì?" Côn Luân không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên bầu trời, giọng điệu vẫn vô cảm như cũ.
Thiếu niên rời đi lúc trước giờ đang nằm trên một đám mây trắng khổng lồ, vui vẻ nhìn chằm chằm Tiêu Trần phía dưới.
Thiếu niên liếc mắt nhìn Côn Luân nói: "Rèn luyện thân thể chứ còn làm gì?"
Côn Luân mặt không biểu tình nói: "Cậu biết rõ thứ gì bị giam giữ ở đây, hơn nữa bị những thứ đó làm ô nhiễm, năng lực khôi phục của Mệnh Vận Thiên Quốc vô dụng ở chỗ này. Chưa nói đến vấn đề an nguy của tên nhóc đó, nếu như chẳng may phá vỡ phong ấn, cậu có gánh chịu nổi không?"
Sắc mặt thiếu niên suy sụp, lạnh lùng nói: "Chuyện tôi làm cần sự đồng ý của anh à? Tôi đương nhiên sẽ nhìn xem phong ấn, không cần anh khoa tay múa chân."
"Nếu như tôi đánh thắng được cậu, tôi sẽ giết cậu ngay bây giờ." Côn Luân lạnh lùng đáp, bóng dáng đột nhiên biến mất.
"Đáng tiếc, anh không thể đánh bại được tôi đâu." Thiếu niên hếch cằm đắc ý.
...
Tiêu Trần đi ra khỏi đại địa bị thiếu niên giẫm đạp lúc trước, bây giờ đang đứng trên một đỉnh núi.
Ngẩng đầu nhìn chỉ thấy từng dãy núi trùng điệp xa xa nối dài đến chân trời, có thể thấy rõ ràng nhưng nơi ở gần, càng xa càng dần dần mơ hồ, biến mất ở chân trời xa xăm. Giữa núi và núi là một tầng mây mù dày đặc, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh núi mà không thấy chân núi.
Tiêu Trần phát hiện những ngọn núi này cực kỳ cao, bất kỳ ngọn núi nào trong số chúng đều cao hơn ngọn núi cao nhất ở Địa Cầu.
Nhưng những phong cảnh kỳ vĩ tuyệt đẹp này lại khiến Tiêu Trần cảm thấy khó chịu, Tiêu Trần không thể nói được cảm giác của mình.
Như thể cả dãy núi toát ra một thứ ác ý khó tả, không thể nào nói rõ.
Nhìn bầu trời đầy nắng, tìm hướng mặt trời mọc, Tiêu Trần từ trên đỉnh núi nhảy xuống.
Không ngừng xuyên qua trong núi rừng, Tiêu Trần càng ngày càng cảm thấy khó chịu, một cảm giác bị theo dõi cứ lởn vởn trong tâm trí, không thể nào lái đi được.
Rõ ràng là ánh mặt trời giữa trưa, nhưng Tiêu Trần lại cảm thấy toàn bộ núi rừng rét lạnh thấu xương.
Tiêu Trần không thể không giảm tốc độ, cảnh giác với những gió thổi cỏ lay xung quanh mình.
Khi chú ý đến xung quanh, sự im lặng chết người mang theo cảm giác áp bách tập kích chạy thẳng lên não.
Sự tĩnh lặng đến tột cùng này có thể khiến một người thần kinh mẫn cảm phát điên.
Ngược lại Tiêu Trần thần kinh không ổn định không sao cả, chỉ là có chút không quen với hoàn cảnh yên tĩnh quá mức như vậy thôi.
"Đừng ngủ nữa, dậy hát một bài cho ca ca nghe đi." Tiêu Trần kéo Lưu Tô Minh Nguyệt đang ngủ ngon lành trong ngực mình ra.
Con bé này vẫn có tật gắt ngủ mỗi khi tỉnh dậy, nhảy lên đầu Tiêu Trần điên cuồng kéo tóc hắn.
Vừa kéo vừa ê ê a a kêu loạn.
Tiêu Trần mỉm cười, như vậy tốt hơn nhiều.
"Đậu Nhi mặt xanh lén điều khiển ngựa, Quan Công mặt đỏ chiến đấu ở Trường Sa..."
Giọng hát như cồng nứt của Tiêu Trần vang lên giữa núi rừng vắng vẻ, nếu có ai muốn hỏi dũng khí là gì?
Có lẽ người đã từng nghe Tiêu Trần hát sẽ nói với bạn rằng hát dở vậy mà còn ráng rống hết cuống họng, con mẹ nó đây chính là dũng khí.
Ngay khi Tiêu Trần đang thoải mái hát, Lưu Tô Minh Nguyệt ngồi trên đầu hắn đột nhiên toàn thân run lên.
Tiêu Trần cảm thấy có điều gì đó không ổn nên bắt lấy Lưu Tô Minh Nguyệt, đặt vào lòng bàn tay của mình.
Lúc này, Lưu Tô Minh Nguyệt toàn thân run rẩy, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Tiêu Trần càng hoảng sợ hơn, không lẽ bé con này ăn trúng thứ gì nên đau bụng.
Nhưng sau khi nghĩ lại, lại cảm thấy có gì đó không đúng, ở đây không có gì để ăn, sao có thể đau bụng được?
"Là chúng, là chúng, chúng lại tới nữa rồi..." Lúc này, Lưu Tô Minh Nguyệt bắt đầu không ngừng lặp lại, vẻ mặt hoảng hốt, như là nói mê.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận