Sắc mặt Cửu Vĩ Yêu Hồ xanh lè, rất muốn xông lên bóp cổ thằng nhóc chết tiệt này. Bà đây tránh còn không kịp, cậu còn gọi cái rắm gì.
Tiêu Trần ma tính liếc mắt nhìn Cửu Vĩ Yêu Hồ, da đầu cô ta muốn tê dại luôn, đành phải cố gắng lê bước đến trước mặt hai tên ôn thần kia.
Tiêu Trần nhân tính cười nói: "Hồ ly lẳng lơ, tôi cũng coi như là ân nhân cứu mạng của cô nhỉ. Tôi hỏi cô vài câu, nhớ thành thật trả lời đấy!"
Cửu Vĩ Yêu Hồ hung dữ lườm Tiêu Trần nhân tính: "Thằng nhóc vô lương tâm này, uổng công lúc trước tôi vẫn luôn bảo vệ cậu."
Tiêu Trần nhân tính nổi tiếng là không biết xấu hổ. Cô lườm thì cứ lườm, tôi hỏi thì cứ hỏi. Hắn hoàn toàn không có tí gánh nặng tâm lý nào hết.
"Thấy cô cứ lẩm bẩm Vận Mệnh Thiên Quốc này kia, có phải là biết rất rõ về nó không hả? Đến giải thích cho vị... ừm, vệ sĩ của tôi tí đi."
Tiêu Trần hơi ngập ngừng, đúng là hắn không biết nên giới thiệu Tiêu Trần ma tính như thế nào.
Sao mà nói cho người khác biết bọn họ thật ra là một người được chứ! Không bị chửi là bệnh thần kinh mới lạ.
Thế nên hắn chỉ có thể chế ra thân phận vệ sĩ cho Tiêu Trần ma tính.
Cửu Vĩ Yêu Hồ cẩn thận nhìn Tiêu Trần ma tính.
Chẳng qua là ngay cả mí mắt Tiêu Trần ma tính còn chẳng buồn nhúc nhích, hắn chỉ nhìn chằm chằm thành trì hoa lệ trên đầu.
"Tính hắn vốn lạnh lùng thế á. Cô muốn nói gì thì nói đi." Tiêu Trần nhân tính vui vẻ nhìn dáng người yêu kiều của Cửu Vĩ Yêu Hồ, rặt một vẻ du côn cắc ké đầu đường xó chợ.
"Ngực cô chèn cái gì vào thế? Bự thế mà không chảy xệ, hơi bị không khoa học í!"
"Thằng nhãi háo sắc này." trong lòng Cửu Vĩ Yêu Hồ nghiến răng mắng một câu.
"Hèm hèm..."
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn Tiêu Trần ma tính vẫn không có phản ứng gì, dành hắng giọng, từ từ nói.
"Về Vận Mệnh Thiên Quốc, những chuyện tôi biết cũng không nhiều. Nói cách khác thì toàn bộ sinh linh trên đời này, chẳng ai hiểu rõ cả.
Tương truyền Vận Mệnh Thiên Quốc xuất hiện trước cả Hỗn Độn, bên trong có gì thì không ai biết được, rất thần bí.
Lúc ở Đại Địa Vô Tận, Vận Mệnh Thiên Quốc khá là sinh động, xuất hiện đến mấy lần.
Căn cứ theo điều kiện xuất hiện mấy lần trước thì cần phải hoàn thành Sáng Giới Thập Tự mới triệu hồi được Vận Mệnh Thiên Quốc hoàn chỉnh.
Hơn nữa, nếu muốn mở cửa Vận Mệnh Thiên Quốc thì cần phải có một chiếc chìa khóa."
Nói đến đây, Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần nhân tính.
"Cô nhìn tôi làm gì? Tôi còn nhỏ, tiểu JJ còn chưa cứng lên được. Cô không cần có những ý nghĩ kỳ quái đâu!"
Tiêu Trần nhân tính trợn trắng mắt, bắt đầu nói xằng nói bậy.
Cửu Vĩ Yêu Hồ đưa tay bóp bóp trán. Thằng nhãi mấy nết này, cứ mở miệng là cái gì cũng dám nói.
Cửu Vĩ Yêu Hồ hít một hơi thật sâu, đè nén xúc động muốn chửi người xuống, tiếp tục nói:
"Nếu muốn mở Vận Mệnh Thiên Quốc, điều kiện cần thiết khác là cần có chìa khóa.
Mà chiếc chìa khóa này chính là độc nha cương thi (cương thi chỉ có 1 răng nanh).
(cương thi chỉ có 1 răng nanh)
Hơn nữa, trong mấy lần Vận Mệnh Thiên Quốc mở ra lúc trước, cũng có độc nha cương thi thật."
"Ể?"
Mặt mũi Tiêu Trần đầy dấu chấm hỏi. Hắn giật giật cái 'nanh mèo' nhỏ của mình, nhớ lại những gì Kiếm Chủ đã nói lúc nhìn thấy hắn.
Nhưng lúc đó Kiếm Chủ còn chưa giải thích rõ ràng thì đã bị Cương Chủ cắt ngang.
Bây giờ xem ra chuyện mà Kiếm Chủ nói hẳn là việc bản thân hắn có liên quan gì đó đến Vận Mệnh Thiên Quốc.
"y dô, lợi hại quá ta!" Tiêu Trần nhân tính vui vẻ lắc lư cái đầu.
"Tôi còn tưởng là mình chỉ có một cái răng cương thi là do cơ thể có tật cơ. Hóa ra tôi chính là người được ông trời lựa chọn!
Thấy chưa, tên mặt liệt kia. Con mẹ nó, đây gọi là số đỏ đấy, ha ha..." Tiêu Trần cười đắc ý.
Mặt mũi Cửu Vĩ Yêu Hồ đầy vạch đen. Làm gì có ai không biết xấu hổ, tự khen ngợi mình thế chứ?
Tiêu Trần ma tính liếc nhìn Tiêu Trần nhân tính đang ra cái vẻ tiểu nhân đắc ý, dọa cho hắn nhanh chóng che ngay cái 'nanh mèo' nhỏ của mình lại.
"Sao tên biến thái này lại thích nghịch răng người khác thế nhỉ? Có bệnh gì vậy trời?" Tiêu Trần nhân tính không nhìn được mà chửi thầm trong lòng.
"Nói tiếp đi." Không có cơ hội kéo răng tên kia ra nghịch, Tiêu Trần ma tính đành quay sang nói với Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Cửu Vĩ Yêu Hồ đánh bạo nhìn thẳng vào đôi mắt thâm trầm như vòng xoáy đại dương của Tiêu Trần ma tính.
Cô ta chợt phát hiện ra, đôi mắt này tuy không có cảm xúc gì nhưng lại đẹp một cách lạ thường.
Phối hợp với vẻ ngoài anh tuấn của hắn, cộng thêm sức mạnh sâu không thể lường, quả thực rất mê người.
Cửu Vĩ Yêu Hồ hơi đỏ mặt: "Đến lúc nào rồi mà còn suy nghĩ đến mấy thứ hỗn loạn này chứ."
Tiêu Trần nhân tính kỳ quái nhìn Cửu Vĩ Yêu Hồ: "Sao con hàng này lại đỏ mặt? Chả có nhẽ lại nhìn trúng tên đại ma đầu này rồi? Đậu má, tên này bị lãnh cảm đấy, cô đúng là chả có sợi lông thưởng thức nào!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận