Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1219: Lão tài xế

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
"Hehe anh bạn nhỏ, vậy là anh không hiểu rồi, D hay A đều được hoan nghênh hết đấy."
"Đánh rắm." Tiêu Trần trợn trắng mắt: "Khi tắt đèn, trước sau cũng không thể phân biệt được, mà còn con mẹ nó đều được hoan nghênh."
"Với lại, nhỏ như vậy, sau này con cái sẽ ăn gì, đúng không, Tiểu Tuyết Tuyết?" Tiêu Trần vui vẻ lắc lắc bàn chân nhỏ của Độc Cô Tuyết.
"Phụt..." Tiểu Vương suýt chút phun ra một ngụm máu: "Vậy mà cũng con mẹ nó là một lão tài xế!"
"Phụt phụt..." Độc Cô Tuyết bất mãn phun phun nước miếng.
"Tiểu Vũ nhà tôi múa một khúc điệp vũ, thật sự không ai có thể đánh bại được. Biết bao đàn ông quỳ gối trước kỹ thuật múa của cô ấy, liên quan gì đến to nhỏ chứ."
Nhìn bộ dạng của Tiểu Vương có lẽ là fan hâm mộ tiểu A này, Tiểu Trần vui cười một trận!
Lúc này một đám người từ xa lao tới, mỗi người đều có vẻ mặt kích động, giống như đi gặp mặt vậy.
Rất đông phóng viên xen lẫn bên trong, mang theo đủ loại máy ảnh dài ngắn, đèn flash chớp nháy liên tục như súng máy.
Một chiếc limousine chạy từ xa đến đây.
Tiểu Vương vẻ mặt hưng phấn lấy bút ra, vội vàng vọt tới.
"Anh bạn nhỏ, đợi một lát nhá, tôi đi xin chữ ký cái đã, chúng ta tám tiếp sau nghen."
"Phụt..." Con mẹ nó dù gì cậu cũng là một người tu hành, đu idol với những người bình thường cùng được à?
"Này này, tôi muốn một bản nữa!" Tiêu Trần vui vẻ hét lên.
Ngay sau đó chiếc xe limousine kia chạy đến gần, những người đàn ông to lớn mặc vest đen chạy xuống, tạo thành một bức tường người để ngăn chặn đám đông quá khích.
"Ah Tiểu Vũ I love you."
"Tiểu Vũ, anh muốn sinh khỉ con với em."
Lúc này, cửa xe ở giữa mở ra, một cô gái ưu nhã bước xuống.
Hiếm thấy cô gái nào mặc một bộ đồ thể thao như vậy.
Gương mặt không trang điểm vẫn ngọt ngào động lòng người.
Cô gái vừa xuất hiện, mọi người bắt đầu bùng nổ, liều mạng lao về phía trước.
Mặt mũi những vệ sĩ tội nghiệp kia bị cào đầy vết máu.
Có lẽ vì đã nhìn thấy cảnh này rất nhiều lần nên những vệ sĩ kia thực sự rất bình tĩnh.
"Phi! Một cặp A, không lên nổi." Tiêu Trần lẩm bẩm.
Cô gái mỉm cười nhìn đám đông, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn mọi người. Cảm ơn mọi người."
"Tiểu Vũ, cuộc luận võ lần này, chúng ta đừng tranh giành gì cả, nếu đánh không thắng được thì cứ nhận thua, đừng để bị thương nhé."
Có người sợ cô gái không nghe thấy nên đã dùng loa phóng thanh, hét lớn.
Tiêu Trần đứng ở đằng xa bị chấn động đến nỗi lỗ tai ù đi.
Cô gái mỉm cười gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng hết sức để có được vị trí cao, cảm ơn sự quan tâm của các bạn."
Dáng vẻ dịu dàng này lại mang đến một làn sóng cao trào khác.
Tiếp theo là ký tên, cô gái này cũng là một người tốt tính. Trên đường đi, cơ bản tất cả những ai đến xin chữ ký sẽ không từ chối.
Dù sao thì Tiểu Vương cũng là người gác cổng của học viện, có cảnh nào chưa gặp chứ, vẫn có chút tài năng.
Cậu ta thực sự mở một con đường máu giữa thiên quân vạn mã, vọt tới trước mặt cô gái.
"Cái này, cái này, cái này." Tiểu Vương lập tức đưa ra cánh tay, ra hiệu cô gái ký tên trên tay mình.
"Biến thái ngầm nha huynh đệ." Tiêu Trần nhìn thấy suýt chút nữa cười ra tiếng, tên Tiểu Vương này dáng vẻ thì đứng đắn mà trong lòng lại cuồng nhiệt ghê.
Cậu ta ký tên trên tay, là định cả đời không rửa tay à?
"Có... có thể ký nhiều hơn một cái được không?" Tiểu Vương hơi khẩn trương nhìn cô gái.
Dường như nói ra yêu cầu này là quá trớn với cô gái.
"Được." Cô gái cười ngọt ngào.
Nhìn thấy nụ cười của cô gái, Tiểu Vương kích động đến nỗi không biết phải đặt đôi tay của mình vào đâu.
"Anh... anh trai ơi, anh muốn ký ở đâu?"
Có lẽ Tiểu Vương đã quá khẩn trương, vậy mà lại quay lại gọi Tiêu Trần.
"Tiên sư bố mày." Tiêu Trần suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, mình chỉ đùa chút thôi, ai ngờ thằng ngu này thật sự giúp mình xin chữ ký.
Mọi người nhìn lão thần Tiêu Trần ngồi ở cửa, tất cả đều là tức giận.
Gần như vậy mà phải nhờ người khác giúp xin chữ ký, chắc chắn là fan hâm mộ giả.
"Nhìn cái gì, chưa từng thấy trai đẹp à?" Da mặt không biết xấu hổ của Tiêu Trần chẳng thèm sợ bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Cái đồ không biết xấu hổ."
"Loại người này không xứng làm fan của Tiểu Vũ."
"Cút khỏi tầm mắt của Tiểu Vũ đi."
Đám đông phẫn nộ mắng.
"Thực ra tôi là người tàn tật." Tiểu Trần nhìn đám fan đang tức giận rồi đột nhiên nằm sấp xuống đất.
Tiêu Trần chống người lên, nhúc nhích về phía cô gái, nửa người bất động dưới như một con chạch chết.
Trông không khác gì bệnh nhân liệt nửa người cả.
"Tôi là fan trung thành nhất của Tiểu Vũ. Tôi thích mọi thứ của cô ấy. Nằm mơ tôi cũng muốn được gặp Tiểu Vũ."
"Tôi đã đợi ở đây ba ngày ba đêm, không ngủ không nghỉ, chỉ vì giây phút này."
"Nhưng thân thể của tôi không tốt, tôi ghét bản thân mình, tôi xin lỗi mọi người lắm."
"Tôi chỉ có thể nhờ bạn bè xin chữ ký cho tôi. Tôi có muốn đâu chứ. Tôi cũng muốn đến trước mặt Tiểu Vũ, ôm cô ấy một cái mà."

Bình Luận

0 Thảo luận