Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1454: Xằng bậy

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Tiếu Sương không có bất kỳ do dự nào, hăng hái gật đầu.
"Trước để chìa khóa ở chỗ tôi." Tiêu Trần đưa tay ra.
Nhìn đôi mắt Tiêu Trần mang theo nụ cười, Tiếu Sương cắn răng, lấy ra chiếc chìa khóa đó thả xuống trong lòng bàn tay Tiêu Trần.
Thấy trong lòng bàn tay Tiêu Trần là chìa khóa có thể mở bảo tàng Thần Vương, vẻ mặt Trần Thiếu Kiệt lạnh lùng, giống như không có chút hứng thú nào.
Trần Thiếu Kiệt đây là tự biết mình, thứ nhất là biết chìa khoá rơi vào trong tay hắn ta, cũng không giữ được.
Thứ hai, mục đích ngồi thuyền lần này của hắn ta không phải là vì bảo tàng Thần Vương.
Ngược lại u Dương Đức có chút hứng thú, đứng lên đi nhìn hai lần, nhưng trừ tò mò ra, u Dương Đức cũng không có tham niệm.
Còn như việc u Dương Đức thông tri cho người trong gia tộc tới nơi này, cũng chỉ là làm hết nghĩa vụ của đại công tử u Dương gia mà thôi.
Dù sao nghe bảo tàng Thần Vương thì có vẻ dọa người, làm siêu cấp gia tộc không có một vài cái, thực sự có chút không thể nào nói nổi.
Tiêu Trần nắm chìa khoá, khẽ gật đầu, nói với Trần Thiếu Kiệt và u Dương Đức: "Làm phiền hai vị, giúp tôi chiếu cố Tiếu Sương cô nương một chút."
Nói xong lấy Lưu Tô Minh Nguyệt từ trong lòng ngực ra, thả tới trên đầu Tiếu Sương: "Giúp tôi chăm sóc tên tiểu tử này một chút, để cho cô ấy nói chuyện cùng cô, không cần lo lắng cho tôi."
Hình như Tiếu Sương ý thức được Tiêu Trần muốn làm gì, hung hăng lắc đầu, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Không nên đi, cậu sẽ chết."
Mà lúc này Trần Thiếu Kiệt đột nhiên kéo Tiêu Trần lại: "Cậu muốn làm gì, không nên xằng bậy."
Tiêu Trần đẩy tay Trần Thiếu Kiệt ra: "Ai ai ai, anh buông ra cho tôi, nếu không tôi trở về nói cho chị tôi biết, anh động tay động chân với tôi."
Trần Thiếu Kiệt bất vi sở động: "Cậu muốn cầm chìa khóa đi dẫn dắt những người bên ngoài đó rời đi."
u Dương Đức lại càng hoảng sợ: "Tên tiểu tử thối nhà cậu không muốn sống nữa à, cậu cho rằng giết vài con cá thúi nát vụn gần giống nửa bước Vô Chỉ Cảnh, thì là mình vô địch thiên hạ ư."
u Dương Đức nói, trực tiếp chế trụ mạch môn của Tiêu Trần, hắn ta sợ Tiêu Trần thực sự nghĩ không thông, làm ra cái chuyện giống như tự sát.
"Anh buông ra cho tôi, nếu không tôi đi méc tỷ của tôi, để cho cô ấy dùng cái xỏ giầy quất khuôn mặt anh." Tiêu Trần bất mãn giằng co.
Mặt của u Dương Đức theo bản năng run run, nhưng nói gì cũng không buông ra.
u Dương Đức lẩm bẩm: "Cậu nghe lời tôi đi, ném thẳng chìa khóa này vào trong đám người, chúng ta nhân cơ hội chạy ra."
Mắt thấy u Dương Đức không chịu buông ra, Tiêu Trần hướng về phía xa hô lên, "Mặc Nham, giúp tôi mở tay hàng này ra."
Không biết từ khi nào, bóng dáng Mặc Nham đã xuất hiện ở không xa.
Thời khắc này tuy trên người Mặc Nham có rất nhiều vết rách, nhưng nhìn cách đi tới cũng không có gì đáng ngại.
Tay Mặc Nham xách một cái đầu chết không nhắm mắt, chính là đầu người của Sở Trung Thiên.
Theo như Tiêu Trần yêu cầu, Mặc Nham vặn đầu Sở Trung Thiên xuống.
Trong nháy mắt Mặc Nham đi tới bên người Tiêu Trần, đầu trong tay hô hào với u Dương Đức.
Nhìn đầu của một vị Vô Chỉ Cảnh lắc lư ở trước mắt mình, u Dương Đức lại càng hoảng sợ, vô thức buông lỏng Tiêu Trần ra.
"Ngăn cản bọn họ." bóng dáng Tiêu Trần trong nháy mắt xông lên phía trên.
Cặp mắt Mặc Nham nhìn chằm chằm, chuẩn bị ra tay với u Dương Đức và Trần Thiếu Kiệt ngăn Tiêu Trần lại.
Trước người Mặc Nham phát ra áp lực cực lớn, cảnh cáo hai người, chỉ cần bọn họ dám chặn Tiêu Trần lại, nhất định sẽ đụng phải công kích điên cuồng của mình.
Hai người bọn họ không thể không buông tha ý tưởng ngăn Tiêu Trần lại.
u Dương Đức nhớn nhác nói: "Người cao to, anh biết tiểu gia hỏa kia đi chịu chết không?"
Căn bản Mặc Nham không hé răng, cứ như vậy nhìn chằm chằm hai người.
"Lão tử thấy trong đầu anh đều là đá."
Lưu Tô Minh Nguyệt nhảy đến đầu Mặc Nham, ánh mắt không có tình cảm của Mặc Nham rốt cuộc xảy ra biến hóa, thêm một chút ôn nhu.
"Đại Đế ca ca muốn đi đâu?" Lưu Tô Minh Nguyệt lắc đầu, có chút hiếu kỳ hỏi.
Cũng không phải cô lo lắng an toàn của Tiêu Trần, bởi vì trong lòng cô, Đại Đế ca ca của cô là vô địch.
Mặc Nham nhìn phương hướng Tiêu Trần rời đi, nhẹ giọng nói: "Thưa sơn thần đại nhân, chắc là đi giết người."
Trong hư không vô tận phía bên ngoài thương thuyền, tu sĩ giống như thủy triều vây các tu sĩ chỉ có một hai ngàn người của hiệu buôn Vạn Vĩnh vào giữa.
Trong hư không đã là thi thể trải rộng, có mấy viên tinh thần không lớn đã bị đánh nát bấy, xem bộ dạng như vậy là đã giao thủ qua mấy lần.
Lúc trước trong nháy mắt thương thuyền dừng lại đã bị rất nhiều tu sĩ vây lại, số lượng nhiều đến có thể nói khủng bố.
Tu sĩ vây quanh thương thuyền, chính là dòng họ sau lưng mười cái thằng xui xẻo lúc trước vây công Tiêu Trần, muốn cướp đoạt Tiếu Sương.

Bình Luận

0 Thảo luận