Mọi người nghe xong kinh hãi, loại chuyện này thay đổi bởi hành động, đây là dã tâm loại nào.
Có lẽ mỗi người tu hành đều có suy nghĩ không thực tế là muốn lấy thân hóa đạo.
Nhưng như vậy cũng chỉ giống như nguyện vọng của chúng ta hồi bé, muốn làm một nhà khoa học, suy nghĩ một chút, nói ra một câu mà thôi.
Đương nhiên độ khó của dùng thân hóa đạo, và trở thành một nhà khoa hoc là không thể so sánh.
Chỉ có tên điên mới thực sự đi làm, xem ra Đế Tôn thực sự điên rồi.
'Ngươi cảm thấy ta có thể thành công không?" Đế Tôn như đang hỏi một người bằng hữu của mình, hắn nhìn Tiêu Trần thần tính, tò mò hỏi.
Tiêu Trần thần tính không chút do dự nói: "Không thể được, đại đạo từng thời, đều là tự diễn biến đến, không phải là thứ mà sức người có thể ảnh hưởng đến."
"Nhưng chẳng phải chuyện gì cũng đều có ngoại lệ sao?" Đế Tôn cười cười.
"Ngoại trừ chuyện này." Tiêu Trần thần tính lắc đầu.
Đế Tôn có chút tức giận.
Giống như ngươi muốn làm nhà khoa học, lại có người nói với ngươi rằng, người chỉ có thể bê gạch, mộng tưởng bị vô tình khinh bỉ.
"Đánh bại ngươi, hoặc là giết ngươi, chuyện này liền có thể rồi." Đế Tôn cười lanh một tiếng.
Chỉ có bức Tiêu Trần thần tính dùng toàn lực, hắn liền có thể đạt được "Vô Cực Hỗn Độn quyết", có được "Vô Cực Hỗn Độn Quyết", dùng thân hóa đạo liền không còn là việc cầu mà không thể thực hiện được rồi.
"Ta không đánh với ngươi, ta phải ra ngoài rồi, ta còn phải đi ăn cơm đây này!" Tiêu Trần thần tính lắc lắc đầu.
'Đây không phải là chuyện mà ngươi có thể quyết định."
Đế Tôn cười lạnh, đột nhiên hai tay hợp lại, phong lôi nổi lên giữa đất trời.
"Không phải đánh với ngươi, ta sẽ giết hết tất cả các ngươi."
Một cỗ khí thế cực dữ dằn điên cuồng bùng lên trong thân thể Đế Tôn, trong chốc lát bao phủ chung quanh.
Một ngọn núi nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay Đế Tôn.
Ngọn núi nhỏ này chậm rãi xoay tròn trong lòng bàn tay hắn, tỏa ra một chút sương mù màu xám.
"Khí Hỗn Độn" Tiêu Trần chau mày.
Mọi thứ hiện nay đều bắt nguồn từ Hỗn Độn.
Nhưng hôm nay, ngoại trừ một ít Hỗn Độn Chi Khí nắm giữ trong tay Đại Đạo, những nơi còn lại hầu như không có Hỗn Độn Chi Khí.
Điều khiến Tiêu Trần thần tính không ngờ tới là trong tay Đế Tôn vậy mà lại có một Hỗn Độn Chi Khí.
Cái gọi là Hỗn Độn Chi Khí chính là pháp khí được hình thành một cách tự nhiên trong Hỗn Độn.
Loại pháp khí này không thể nào xác định đẳng cấp, vượt qua tất cả các pháp khí do con người chế tạo ra, thậm chí cả Phá Giới Chi Khí.
Tiêu Trần thần tính cảnh giác nhìn chằm chằm ngọn núi nhỏ đang từ từ chuyển động trong tay Đế Tôn, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, kinh ngạc nói: "Tướng Quân nhai?"
Đế Tôn mỉm cười, tự tin gật đầu: "Đúng vậy."
"Rốt cuộc anh muốnh làm gì?" Toàn thân Tiêu Trần thần tính bộc phát kim quang, bảo vệ tất cả mọi người xung quanh.
Tiêu Trần thần tính thực sự không hiểu tại sao tên khốn này lại cứ luôn dây dưa với mình.
"Haha, rất đơn giản, chỉ cần đấu với tôi một lần nữa, quyết sinh tử." Đế Tôn âm dương quá khí nở nụ cười.
"Không phải hai ngày trước đã đánh rồi sao, anh thua rồi mà." Tiêu Trần thần tính thật sự không có hứng thú đánh nhau.
"Tôi thua?" Vẻ mặt của Đế Tôn đột nhiên trở nên dữ tợn, trong mắt đầy ghen tị và điên cuồng: "Tôi thua? Chuyện cười à?"
Tướng Quân nhai đột nhiên bay ra khỏi tay Đế Tôn, vọt thẳng tới Tiêu Trần thần tính.
Không có bất kỳ âm thanh nào, thậm chí không mang theo một tí tiếng gió.
Vẻ mặt Tiêu Trần thần tính lại biến đổi, một thanh trường đao màu vàng đột nhiên xuất hiện trong tay.
"Oành!"
Trường đao màu vàng hung hăng va chạm mạnh vào Tướng Quân nhai, phát ra tiếng vang rung tời và sóng xung kích, tất cả mọi người xung quanh lập tức bị cuốn bay đi.
Tiêu Trần thần tính đặt ngang đao trước ngực, hung hăng ngăn chặn Tướng Quân nhai, kim quang toàn thân ầm ầm bộc phát giống như một hành tinh nhỏ nổ tung ở chỗ này.
Cách đó không xa, hai mắt Đế Tôn khẽ nheo lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh.
"Răng rắc."
Một âm thanh nứt vỡ thanh thúy vang lên, trên trường đao màu vàng của Tiêu Trần thần tính vậy mà lại xuất hiện một khe nứt mảnh dài hẹp, dường như sắp tan vỡ.
Tướng Quân nhai tưởng chừng chỉ to cỡ lòng bàn tay này thực ra lại nặng hơn mười triệu cân, nếu không phải thần lực của Tiêu Trần có cấp cao nhất, chỉ sợ đã phun máu ngay tại chỗ.
Một giọt mồ hôi xẹt qua trán Tiêu Trần thần tính.
"Há há!" Nhìn thấy bộ dạng có chút chật vật của Tiêu Trần thần tính, Đế Tôn cười đắc ý.
"Cậu có biết tại sao tôi phải mất rất nhiều tâm tư để có được Tướng Quân nhai này không?"
Không đợi Tiêu Trần thần tính đặt câu hỏi, Đế Tôn đã tự hỏi tự trả lời: "Bởi vì Tướng Quân nhai có một đặc điểm là có thể đập vỡ hết tất cả các loại pháp khí."
Pháp khí đối với tất cả các tu sĩ, ngoại trừ võ phu, là những thứ quan trọng nhất ngoài tính mạng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận