"Tiểu súc sinh, ngươi dám."
Nhìn thấy Tiêu Trần đang nhanh chóng tiếp cận, hai lão thái giám trở nên lo lắng.
"Ui chao, đừng kích động mà, ta chỉ cào xước tí da của các người, nếu lừa các người là chó con."
Tiêu Trần nói xong, hai màu xanh đỏ trong mắt xoay tròn cực nhanh, tạo thành một vòng xoáy nhỏ.
Một hoa văn kỳ quái xuất hiện trên khuôn mặt hắn.
Thân ảnh Tiêu Trần đột nhiên tăng tốc, nổ tung thành một đám huyết vụ, biến mất trên đường nhỏ.
"Ah!"
Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa vang lên trên không trung.
Thân ảnh Tiêu Trần xuất hiện bên cạnh một lão thái giám, đoản đao đã đâm mạnh vào bụng của lão thái giám.
Lão thái giám chỉ cảm thấy mình như bị phanh thây xé xác, đau đớn ở bụng không ngừng nổ tung trong đầu.
Khuôn mặt lão thái giám đau đến vặn vẹo, không còn là hình dạng con người nữa.
"Ngươi... ngươi..." Nhìn đoản đao đâm vào bụng mình, lão thái giám đứt quãng rống lên.
"Ngươi đang muốn nói ta nói chuyện không giữ lời à?"
"Gâu gâu gâu... haha!"
Tiêu Trần học tiếng chó con sủa hai lần, bỗng chốc rút đoản đao ra.
Một cảnh tượng khủng bố xuất hiện.
Máu tươi của lão thái giám phun ra từ vết thương như súng bắn nước cao áp.
Trong nháy mắt, máu trong cơ thể lão thái giám đã bị rút hết sạch.
Làn da trên người lão ta trong chốc lát đã trắng bệch như tuyết.
Máu tươi phun ra, như thể được ban tặng sự sống, không ngừng vặn vẹo trong không khí, di chuyển và tụ lại.
Cuối cùng hình thành một quả cầu máu, ngoan ngoãn bay đến bên cạnh Tiêu Trần.
"Nhị hoàng tử, chạy mau."
Lão thái giám còn lại điên cuồng thét lên, thân hình bành trướng cực nhanh.
Trong tích tắc đã phồng lên thành một quả bóng đầy khí.
Năng lượng tuôn ra khiến không gian xung quanh rung động dữ dội.
"Ngươi có bệnh gì à, đang yên đang lành tự nhiên chơi tự bạo."
"Theo kẻ hỗn tạp này cùng nhau xuống địa ngục đi." Ánh mắt lão thái giám tràn đầy điên cuồng.
Một vị Yên Diệt Cảnh đại năng tự bạo đáng sợ đến mức nào?
Không gian mười dặm xung quanh kịch liệt chấn động, không khí bị năng lượng bạo liệt cực độ lôi kéo bắt đầu vặn vẹo.
"Ngươi cứ đi trước một bước, sau đó ta sẽ tới ha."
Tiêu Trần liết mắt, nhẹ nhàng vung tay lên.
"Tiên huyết chi ngự."
Quả cầu máu trôi nổi xung quanh Tiêu Trần đột nhiên phân tán và chảy đến chân Tiêu Trần.
Máu tươi tản ra nhanh chóng tạo thành một bông Huyết Liên khổng lồ, những cánh hoa huyết sắc chồng lên nhau bảo vệ Tiêu Trần.
"Đừng." Cô gái bên dưới nhìn thấy cảnh này, sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt.
Cô gái muốn giãy giụa khỏi tay Nhị hoàng tử, nhưng ngay sau đó, Nhị hoàng tử đã ném một hạt châu đen ra.
Hạt châu này tạo ra một màn khói đen, khói đen cực tốc xoay tròn, tạo thành một vòng xoáy.
Vòng xoáy hút hai người vào, khí tức của họ hoàn toàn biến mất ở chỗ này.
...
"Bùm!"
Một luồng năng lượng bạo liệt ở chỗ này, giống như một quả bom hạt nhân phát nổ.
Sóng xung kích cực mạnh ngay lập tức hủy diệt mọi thứ xung quanh, hàng chục km đều bị chôn vùi.
Sóng xung kích cực lớn phá tan từng tầng cánh hoa sen huyết sắc xung quanh Tiêu Trần, vọt đến lớp cuối cùng cuối cùng thì dừng lại.
Tiêu Trần đá một cú vào cánh hoa nứt nẻ làm nó vỡ nát, vẻ mặt đầy không vui.
"Đệch mợ, gần sang năm mới rồi mà còn ép ta khẩu nghiệp, lão già kia, thật sự là không chú ý, máu vừa lấy đã lãng phí rồi."
Tiêu Trần nhìn phương hướng Nhị hoàng tử biến mất, thân ảnh bỗng nhiên biến mất.
...
Hoàng khí ngập trời, nhanh chóng bay lượn trên không trung.
Trong hoàng khí có hai bóng dáng, đó là Nhị hoàng tử và cô gái kia.
"Thả muội ra."
Cô gái liên tục giãy dụa nhưng Nhị hoàng tử đã thay đổi vẻ dịu dàng trước đây, vẻ mặt lạnh lùng nắm chặt tay cô gái.
Tay của Nhị hoàng tử gần như véo sâu vào da thịt cô gái, máu không ngừng tuôn ra.
Cô gái nhìn lại phía xa, nơi mọi thứ đã bị chôn vùi, nước mắt không ngừng tuôn ra.
"Hoàng huynh, cầu xin huynh, thả muội ra được không?" Cô gái không ngừng cầu khẩn.
Nhưng Nhị hoàng tử dường như không nghe thấy, sức lực trong tay càng ngày càng lớn, như sắp bóp nát tay cô gái.
Lúc này, một vạch đen giống như "Hắc Long" từ xa lao tới với tốc độ cực nhanh.
Sát khí khủng bố tạo thành ảo ảnh chiến thần khổng lồ trong không khí.
"Thần Vũ vệ, tới nhanh như vậy à?"
Sắc mặt Nhị hoàng tử càng ngày càng lạnh.
"Đi đi, muốn đi đâu thì đi đó!"
Lúc này Nhị hoàng tử đột nhiên buông tay cô gái.
Cô gái lau nước mắt: "Cảm ơn hoàng huynh".
Nói xong bóng dáng cô gái nhanh chóng lướt về chỗ cũ.
"Tính toán đủ đường, nhưng lại một thằng nhãi đã phá vỡ bố cục. Thực sự là thế sự khó liệu."
Nhìn thấy bóng lưng cô gái rời đi, khóe miệng Nhị hoàng tử gợi lên một nụ cười lạnh.
"Trên đường đi gặp Ma tộc, công chúa chết bất đắc kỳ tử, thật dễ nghe làm sao."
Tay phải của Nhị hoàng tử đột nhiên lật lại, một cây cung lớn màu đen đột nhiên xuất hiện trong tay hắn ta.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận