"Tiểu tỷ tỷ ấy tính nói gì thế?" Lưu Tô Minh Nguyệt đột nhiên cảnh giác nhìn Tiêu Trần.
"Em nghe lầm." Tiêu Trần vui vẻ cầm bát lên, hớp một ngụm thật lớn.
"Ưm! Tốt! Mẹ nó tốt..." Ngoài miệng Tiêu Trần nói tốt, trong lòng lại mắng to, "Mẹ nó đây là cồn à, số độ cao như vậy."
"Bỏ qua lần này sẽ không còn lần sau đâu, nên nghĩ rõ." Tiêu Trần cười giơ giơ lên bát trong tay.
Lưu Tô Minh Nguyệt nắm lỗ mũi, "tàn bạo" nói: "Nếu dối gạt em, em đánh anh cho xem."
"Em phải tin anh!" Tiêu Trần cười xấu xa cầm chén đưa tới bên miệng Lưu Tô Minh Nguyệt.
Lưu Tô Minh Nguyệt nắm lỗ mũi, uống ực hai hớp.
Vị cay làm nước mắt của cô bé trực tiếp chảy ra.
Hai hớp rượu mạnh từ miệng đi xuống bụng, Lưu Tô Minh Nguyệt trực tiếp trợn trắng mắt lên, thì thầm trong miệng, "Đầu đau quá..."
Tiếp theo tắp thẳng xuống đất.
Tiêu Trần đưa tay tiếp được cô bé kia, suýt chút nữa bật cười.
Tiêu Trần cũng là rảnh rỗi buồn chán, mới có thể lừa gạt Lưu Tô Minh Nguyệt uống rượu, bởi vì Tiêu Trần muốn nhìn bộ dạng Lưu Tô Minh Nguyệt sau khi uống say là như thế nào.
Có người uống rượu sẽ say bí tỉ, có người uống say ngã đầu đi nằm ngủ, rất rõ ràng Lưu Tô Minh Nguyệt là người sau.
Trong lúc Tiêu Trần muốn ôm Lưu Tô Minh Nguyệt vào lòng, cô bé đột nhiên mở mắt.
Trong ánh mắt đen trắng rõ ràng của Lưu Tô Minh Nguyệt tràn đầy mông lưng, cô bé ợ một hơi rượu, sau đó lập tức nhảy ra ngoài từ trong tay của Tiêu Trần.
"A, chạch chạch chạch chạch chạch..."
Trong miệng Lưu Tô Minh Nguyệt phát ra âm thanh như súng liên thanh, đưa tay lấy ngọc Sơn Thần ra.
Ngọc Sơn Thần lúc này lục quang tăng vọt, toàn bộ khách sạn trong nháy mắt bị bao phủ.
Trong khách sạn, dưới lục quang một ít chậu bông làm cảnh sinh trưởng nhanh chóng.
Trong nháy mắt, mấy cây nhỏ cao khoảng một thước đã trưởng thành thành cự vật che trời, đỉnh khách sạn trực tiếp bị đâm lật.
Trong lúc nhất thời trong khách sạn gà bay chó sủa, người trên lầu điên cuồng nhảy ra ngoài giống như là hạ sủi cảo.
"A, chạch chạch chạch chạch chạch."
Vào lúc này tốc độ, của Lưu Tô Minh Nguyệt nhanh đến kinh người, cánh nhỏ đập giống như mô tơ, tán loạn trên không trung, chỉ để lại một bóng mờ nhàn nhạt.
Tiêu Trần xạm mặt lại, tình huống của con bé này là thế nào, làm sao đột nhiên say khướt rồi.
Tiêu Trần phất tay, phá vỡ thuật pháp của tiểu tỳ nữ làm trong đại đường, động tác dừng lại của mấy người Lưu Thiên Tứ khôi phục như cũ.
Nhìn một màn náo loạn trước mắt, mấy người đờ người ra.
Tiêu Trần đá lên mông của Lưu Thiên Tứ: "Còn không chạy mau, chờ chết à?"
Mấy người như ở trong mộng mới tỉnh, Lưu Thiên Tứ kéo sát phu nhân, phu nhân kéo Lữ Linh Đồng, Lữ Linh Đồng kéo Lữ Linh San, giống như xe lửa, thoát ra khách sạn.
"Ôi ôi ôi, yên tĩnh cho anh." Tiêu Trần vồ Lưu Tô Minh Nguyệt đang tán loạn phía trên không trung, kết quả lại chỉ bắt được một cái bóng nhàn nhạt.
Tiêu Trần cũng càng hoảng sợ, tốc độ của con nhóc này cũng là quá nhanh, mặc dù mình không thế nào phát lực, thế nhưng lại thất bại mới lạ!
"Anh là ai." Lưu Tô Minh Nguyệt rơi vào trên cây lớn, rung đầu nhỏ giọng mơ hồ hỏi.
"Khà khà, anh là lão công tương lai của em, qua đây nhanh lên nào." Tiêu Trần vẫy tay đi về phía Lưu Tô Minh Nguyệt.
"Ô, em không tin đâu." Lưu Tô Minh Nguyệt rung cái đầu, bóng người đột nhiên lóe lên, biến mất ở trong khách sạn.
Tiếp theo trên đường bên ngoài một trận gà bay chó sủa.
Dưới sự bao phủ của lục quang của ngọc Sơn Thần, bất luận là hoa cỏ cây cối hay là hạt giống, cũng bắt đầu tăng vọt.
Rất nhanh, toàn bộ đường cái trở thành thiên đường thực vật.
Đám người trên cả con đường sợ đến kêu cha gọi mẹ.
Người què vứt bỏ quải trượng, chạy thoát thân giống như vận động viên chạy nước rút trăm mét.
Những người mắt kém lúc này lại có thể nhìn rõ đường, ngay cả ngồi xe lăn cũng đột nhiên bật dậy bắt đầu nhảy cao ba thước.
Trong nháy mắt, cả con đường chạy sạch.
"Ô, Lưu mù lòa, con mắt của ông khỏi rồi à?"
Chạy đến đường phố bên ngoài, mọi người tụ chung một chỗ, có người phát hiện có gì đó không đúng.
Mắt của Lưu mù lòa này đúng là mù vài chục năm rồi, hiện tại thấy thế nào cũng có thần hơn cả người bình thường.
"Trương què, chân của ông cũng tốt rồi à?"
"Lý lão đầu, không phải ông bị tê liệt à?"
Mọi người phát hiện, hàng xóm mà trước kia tàn tật hoặc là có bệnh, lúc này tất cả thế mà lại đều khôi phục bình thường, mà người bình thường trước đây, cũng cảm giác thân thể tốt hơn trước nhiều.
"Lục quang, là lục quang kia." Có người đầu óc nhanh nhạy nhanh chóng phát hiện đầu nguồn tạo thành loại chuyện như vậy.
Đây quả thực là thần tích, mọi người quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu với cả con đường bị lục quang bao phủ.
"A! Chạch chạch chạch chạch chạch."
Tên đầu sổ Lưu Tô Minh Nguyệt lại đang tán loạn ở trên đường phố, cho dù say khướt con bé cũng không quên ăn cái gì.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận