Cô gái ngồi dậy trên chiếc ghế tựa nhẹ nhàng nói: "Triệu tập tất cả yêu tộc, chuẩn bị tác chiến."
Cô gái ánh mắt đầy quyết tâm, "Cha từng dùng tính mạng bảo vệ trái đất, bây giờ đến lượt chính mình rồi."
Vô số âm binh bước ra từ cuối cùng yên lặng.
Một vị tướng mặc áo trắng, ngựa trắng có chút bất đắc dĩ đi theo bên người chủ tử nhà mình.
Một "cô gái" xinh đẹp với mái tóc vàng dài như thác nước, véo nắm đấm vẫy tay hung ác về phía con dơi to lớn trên bầu trời vô biên.
"Xông lên..."
Một cô gái mặc áo giáp đỏ đứng trên đỉnh của một tòa nhà.
Trường thương đỏ hướng lên trời.
Huyết khí màu đỏ ngập trời dâng lên, sau lưng cô gái xuất hiện một cánh cửa màu đỏ hư ảo.
Cánh cửa khổng lồ màu máu từ từ mở ra, một đội quân Tu La đáng sợ bước ra.
"Huyền Tư, cổng Tu La không ổn định, ngươi không thể ép nó mở được."
Một người phụ nữ có bộ ngực phát triển bất thường đã đến bên cô gái, nói một cách lo lắng.
"Đây là thế giới mà hắn đã bảo vệ bằng cả cuộc đời của mình." Cô gái nhẹ nhàng nói.
Trên một con phố nhộn nhịp, một cô gái mười bảy, mười tám tuổi dễ thương đang nhìn lên bầu trời.
Một chiếc kèn nhỏ bằng vàng treo quanh cổ cô.
Cô gái xoa chiếc kèn vàng lẩm bẩm: "Anh Tiêu Trần, anh đã nói rằng thổi lên chiếc kèn này, mọi chuyện có thể được giải quyết."
...
Vào lúc này, vô số người tu hành từ trên trời dưới đất bay lên, khí tức kinh người lan tràn ngập trời.
Tiêu Trần ma tính đứng trên con dơi lớn cau mày, vỗ nhẹ vào thân con dơi.
"Ngươi không thể nhìn chút sao, che mặt trời làm gì? Như vậy sẽ dọa người chết mất."
"Ồ, ồ!" Một hồi giọng nói ngu ngốc vang lên.
Những con dơi khổng lồ di chuyển rất nhanh, ánh mặt trời lại lần nữa chiếu rọi đại địa.
Tiêu Trần ma tính suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, ngươi có thể đi chỗ khác chơi, khi nào xong việc ta sẽ đến gặp ngươi."
"Ừm, được thôi Đại Đế ca ca."
"Cái kia, Đại Đế ca ca..." Giọng nói dễ thương ngập ngừng.
Tiêu Trần ma tính bất lực thở dài: "Đã biết, ta sẽ mang đồ ăn cho ngươi."
"Mmmm, Đại Đế ca ca là tốt nhất."
Con dơi lớn trong chốc lát biến mất trong tinh không.
Một đám đại lão trên Địa Cầu đều xoa tay mài đao soàn soạt, chuẩn bị bảo vệ địa bàn của mình.
Con dơi lớn ngoài sức tưởng tượng kia cứ thế đi mất.
Đúng thế. Nó cứ tà tà bay, giống như chỉ tình cờ lướt ngang qua đây mà thôi.
Mọi người có tí cạn lời, câm nín nhìn bầu trời lại một lần nữa sáng bừng lên.
Sợ chết mẹ luôn, sớm muộn gì cũng bị dọa thành bệnh tim mất thôi.
...
Tiêu Trần ma tính yên lặng đi trong hư không, bốn chữ nhỏ bên cạnh bắt đầu vui vẻ nhảy nhót.
Tương Tư nũng nịu y như một con mèo nhỏ, ôm chặt lấy cánh tay Tiêu Trần ma tính, vui vẻ đến mức híp hết cả mắt lại.
Tiêu Trần ma tính thật sự có tí bất lực. Con nhóc này là linh đao của Tương Tư đao, dính người chết đi được.
Nó đặc biệt thích lôi lôi kéo kéo cánh tay Tiêu Trần. Với lại, chỉ cần hắn phản kháng một tí tẹo thôi là con nhóc này sẽ bù lu bù loa lên ngay, khóc một trận cũng có thể đến hơn nửa ngày trời.
Người ta hay nói phụ nữ được làm từ nước nhưng Tiêu Trần ma tính cảm thấy, có khi trong cái đầu nhỏ của Tương Tư lại toàn là nước mắt cũng nên.
Tiêu Trần ma tính chưa bao giờ thấy một linh đao nào như thế. Cả ngày nó chỉ nghĩ về việc làm vợ hiền mẹ tốt, hoàn toàn không quan tâm đến những thứ khác.
"Công tử, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?" Tương Tư vui vẻ nhìn Tiêu Trần ma tính, hỏi.
Đối với Tương Tư mà nói, vị chủ nhân lạnh lùng đến mức tận cùng trước mắt đúng là đo ni đóng giày riêng cho mình. Bởi vì nó có thể chiếu cố toàn diện cho Tiêu Trần ma tính.
Hơn nữa, Tương Tư còn phát hiện ra một bí mật về Tiêu Trần ma tính. Đó chính là hắn không chịu nổi khi thấy con gái khóc, chỉ cần nó khóc một cái là chuyện gì cũng dễ nói hết.
Tiêu Trần ma tính gõ nhẹ vào đám chữ nhỏ bên cạnh, chúng nó lập tức nhảy lên nhảy xuống như con choi choi.
"Tìm người đi. Xem thử tên kia bây giờ thế nào, xong rồi thì đi gặp Ngục Long."
Từng tia sáng như có như không tuôn ra từ bốn chữ nhỏ, bắn thẳng vào Hoa Hạ trên Địa Cầu.
Tiêu Trần ma tính đi đến Địa Cầu.
...
Địa Cầu.
Trên con phố sầm uất, thiếu nữ đáng yêu nhìn lên bầu trời đã sáng lại, thở ra một hơi thật dài.
Thiếu nữ đeo chiếc kèn nhỏ vàng óng đang cầm trong tay lên cổ, quay đầu nhìn đám đông đang vội vã. Sau đó, cô kéo mũ trùm lên đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Bước chân cô gái vô cùng gấp gáp, thỉnh thoảng còn ngoái lại nhìn bốn phía sau lưng. Đôi mắt to tròn, đen rõ ràng của cô tràn ngập lo lắng bất an.
Dạo này cô cứ luôn cảm thấy hình như có người theo dõi mình, thế nhưng nhìn ngang nhìn ngửa kiểu gì cũng không thấy ai khả nghi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận