Sự mát rượi nơi giữa hai đầu lông mày lúc này trở nên rất nhạt, thân thể đã không phục hồi như cũ được sứt mẻ không chịu nổi, nếu như thiên phạt còn không kết thúc, lần này sợ rằng Tiêu Trần thực sự không thể tiếp tục kiên trì được nữa.
Lúc này vòng xoáy mây sét màu xanh dần dần biến thành màu trắng, loại màu sắc bình thường nhất đẹp mắt nhất.
Nơi trung tâm vòng xoáy phát ra ánh trắng chói mắt, thần thánh không thể xâm phạm.
"Ầm..." Một tiếng vang nhỏ.
Trước người Tiêu Trần xuất hiện một cái bậc thang màu trắng, bậc thang được cấu thành từ mây trắng, nhìn qua mềm nhũn, như là bánh bao mới vừa làm xong.
Nhìn bậc thang màu trắng kia, Tiêu Trần thở phào một hơi, bởi vì cuối cùng không có lôi điện xuất hiện, hơn nữa cũng không có loại uy áp này khiến người ta hít thở không thông.
Tiêu Trần chần chờ một chút, nhẹ nhàng đặt chân phải lên bậc thang.
Rất mềm, như là bước trên bông vậy.
Một luồng khí tức ôn hòa được sinh thành từ bậc thang, nhảy vào trong cơ thể Tiêu Trần, thấm vào ruột gan, toàn thân không một chỗ nào không thoải mái.
Đau đớn kịch liệt, bắt đầu giảm bớt.
"Nhóc con, đến..." Lúc này một giọng nam vang lên, ấm áp như mặt trời tháng ba.
Tiêu Trần ngẩng đầu nhìn, lại không phát hiện bóng người, đợi một hồi, âm thanh kia cũng không xuất hiện nữa.
Tiêu Trần suy nghĩ một chút, "Hẳn không phải là thiên phạt, nếu như là thiên phạt, thì không cần phải trị thương cho mình làm gì."
Bước cả người lên bậc thang, ngoại trừ khí tức ôn hòa nọ, Tiêu Trần không cảm thụ được bất cứ dị thường nào.
Lúc này, lại một cái bậc thang xuất hiện ở trước mặt Tiêu Trần, kết nối chặt chẽ với bậc thang dưới chân.
Tiêu Trần hít sâu một hơi, không do dự nữa, bước lên một bước, sau đó cái bậc thang thứ ba, bậc thang thứ tư, bậc thang thứ năm, lần lượt xuất hiện.
Tiêu Trần bước lên trên theo bậc thang, dù tốc độ của Tiêu Trần rất nhanh, bậc thang kia vẫn luôn có thể kịp thời xuất hiện ở dưới chân Tiêu Trần.
"Không vội, cứ đi từ từ." Cái kia giọng ôn hòa vang lên lần nữa.
Lúc này Tiêu Trần đã rất bình tĩnh, nghe vậy khẽ gật đầu.
Tiêu Trần thả chậm bước chân, thể xác và tinh thần hoàn toàn trầm tĩnh lại, tỉ mỉ thưởng thức phong cảnh xung quanh.
Cũng không biết bao lâu, Tiêu Trần cũng không đi thưởng thức cảnh đẹp hư không ấy nữa.
Hư không thâm trầm lộ ra ánh sáng như có như không, giống như biển sâu bình tĩnh không một chút gợn sóng, ngân hà bạc trắng quyến luyến ngôi sao làm bạn.
Khí lưu di động mang theo ánh sáng, nhào vào ôm ấp của bầu trời đêm, trầm luân trong sự yên tĩnh ấy.
Ngóng nhìn sao lớn sao bé chợt sáng chợt tắt đầy trời, Tiêu Trần nhẹ nhàng cười.
Lần nhàn nhã ngắm phong cảnh trước, vẫn là lúc ở Địa Cầu cùng Tiểu Long Nhi.
Khuôn mặt tuyệt mỹ thanh lãnh của Ngục Long hiện lên trong đầu Tiêu Trần, câu cửa miệng "Đại Đế xin tự trọng", cũng đồng thời vang lên.
Tiêu Trần vừa đi, vừa nhìn phong cảnh, vừa hồi tưởng người và sự việc trước đây.
Vui cười tức giận mắng, ân oán tình thù, thì ra là cuộc sống trước kia, xuất sắc như vậy.
Chẳng biết từ lúc nào, trên người Tiêu Trần nổi lên từng đốm sáng trắng, giống sóng gợn lăn tăn ngoài khơi.
Tiêu Trần lại không chú ý đến biến hóa của bản thân, hoàn toàn đắm chìm trong trong hồi ức.
Dần dần, vết thương trên người Tiêu Trần biến mắt, làn da trắng nhợt dần dần hồng hào, trong lúc đi có từng tiếng hổ báo vang lên.
Đóa hoa ở giữa mày, lúc này lại chầm chậm xoay tròn, ý lạnh lại trải rộng toàn thân.
Không biết đi bao lâu, có lẽ là một canh giờ, có lẽ là một ngày, có lẽ là một năm.
Khi Tiêu Trần theo tỉnh lại từ trong hồi ức, thì đã đứng ở chính giữa trung tâm vòng xoáy.
Tiêu Trần cười, hoạt động thân thể.
Thân thể mềm mại như yến bay, thế nhưng Tiêu Trần vẫn có thể cảm nhận được, trong thân thể nhẹ nhàng, sức mạnh lại khổng lồ cực kỳ, lay núi tách đất chỉ là cái nhấc tay.
Tiêu Trần biết mình tiến vào Tiêu Dao Cảnh, có thể tùy ý đi lại khắp nơi trong hư không vô tận.
Đột nhiên, một cánh cửa xuất hiện trước mặt Tiêu Trần, một cánh cửa được làm từ mây trắng.
Một cánh cửa trống rỗng, ngay cả cái chốt cửa cũng không có, nhìn qua giống như là một cái tường nhỏ.
Tiêu Trần nhẹ nhàng đẩy nó ra, cảnh sắc trước mắt ầm ầm biến ảo.
Lúc này Tiêu Trần vẫn đứng trên một cái bậc thang, thế nhưng bậc thang không còn được hình thành từ mây trắng nữa.
Trên bậc thang mọc đầy rêu xanh, nhìn qua trơn trượt, cực kỳ giống bàn đá xanh trong Giang Nam yên vũ.
Bậc thang ấy uốn lượn về phương xa, không còn thẳng về phía trước nữa, mà là cứ trải ra đó, nhìn không thấy phần cuối.
Xung quanh là sự trống trải, trống trải vô biên vô tận, không có ngôi sao, cũng không có gió nhẹ.
Tiêu Trần tỉ mỉ ngóng nhìn, phảng phất từ trong trống trải nhìn thấy tường đường núi xa, sông ngòi mơ hồ.
"Rất đẹp nhỉ!" Một giọng nam ôn hòa, vang lên bên tai Tiêu Trần, chính là âm thanh nghe được lúc trước.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận