Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 642: Ngang qua biển sao.

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
"Đại Đế, hay là chúng ta chạy đi, chạy đến một Tinh Không khác." Tiêu Mỹ Lệ không có tí teo chí khí nào, nhỏ giọng thì thào.
Là đồng bạn thân thiết nhất của Tiêu Trần ma tính, đương nhiên cô ta sẽ đặt hắn lên đầu, lập tức vì hắn mà cân nhắc trước sau.
Tiêu Trần lắc đầu nói: "không thể đi được. Nếu con trùng bự kia xuất hiện thật, nó nuốt chửng mảnh Tinh Không này xong thì sẽ tiếp tục hướng đến những mảnh tinh không khác. Một ngày nào đó nó sẽ đuổi kịp chúng ta, mà sợ là đến lúc đó một nửa phần thắng chúng ta cũng không có."
Tiêu Mỹ Lệ rụt rụt cổ, thật ra cô ta muốn nói: "Có thể trốn được ngày nào hay ngày đó, sống lâu thêm một ngày cũng tốt mà."
Nhưng khi nhìn vào mắt Tiêu Trần, cô ta nuốt ngược những lời này vào bụng.
Tiêu Mỹ Lệ biết chủ nhân của mình thật sự là một người cực kỳ kiêu ngạo, hắn sẽ không cho phép cô ta làm ra những việc như cong đít chạy trốn này.
Tiêu Trần đứng ở đây một lúc thật lâu, cũng bước vào trạng thái nhập định. Cho đến khi gần đến thời gian đã hẹn với Thanh Y thì hắn mới tỉnh lại.
"Đi giải quyết vấn đề trước mắt đã!" Tiêu Trần có tí bất đắc dĩ lắc.
Mấy ngày nay Thanh Y có thể nói là vô cùng nở mày nở mặt. Với tư cách là người tổng phụ trách việc di dân, anh ta đã được hưởng đãi ngộ trước đây chưa từng có.
Để công việc thuận lợi hơn, quốc gia đã mở cửa hết nấc cho Thanh Y, tất cả nhân lực vật lực đều sẵn sàng phục vụ anh ta.
Hôm nay là một ngày tốt lành với Tiêu Trần.
Thành phố X là nơi được chính phủ chỉ định chuyển đi, tất cả dân cư ở đây đều phải di dời.
Tất nhiên chỉ trong mười ngày ngắn ngủi mà muốn tất cả dân cư trong thành phố chuyển đi thì ít nhiều gì trong này cũng có tí ép buộc.
Đây cũng là mặt quả quyết của Thanh Y. Vì đại cục, kiểu gì cũng phải hy sinh một vài thứ.
Hiện tại, có mặt trong thành phố này đều là những người sẵn sàng di dân.
Có 50 vạn người thường, 10 vạn nhân tài, cán bộ đi theo hỗ trợ. Tổng cộng có khoảng 60 vạn người.
Tất nhiên là còn có một lượng lớn lương thực và nhiều máy móc hạng nặng khác.
Thanh Y cùng với cả đám người này đang đợi sự Tiêu Trần đến. Bọn họ có chút phấn khích, đồng thời cũng có chút sợ hãi.
Phần kích vì đây sẽ là bước mở đầu cho một thời đại mới, còn sợ hãi là vì tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, không ai có thể biết trước được.
Những kỳ vọng và lo sợ về tương lai khiến trạng thái tinh thần của họ có vẻ hơi kỳ quái.
Vào lúc này, có bóng người khổng lồ xuất hiện trên bầu trời.
Cơ thể không đầu của Hình Thiên đã gây ra một trận rối loạn không hề nhỏ.
Tiêu Trần để Hình Thiên đứng trên không rồi tự mình hạ xuống mặt đấy.
Nhìn thấy Tiêu Trần đến, tâm trạng của mọi người đều trở nên rất kích động nhưng bản thân hắn thì lại không có hứng thú giao lưu với bọn họ.
Lần này Tiêu Trần đích thân ra ngoài, chẳng qua là muốn tìm cho những người này một nơi thích hợp để sinh sống, đồng thời cũng là để loại bỏ bớt một số nguy cơ mà thôi.
Còn sau này nếu muốn di dân với quy mô lớn hơn thì bọn họ vẫn phạt tự thân vận động thôi.
Lúc Thanh Y nhận thấy âm tình Tiêu Trần chả ra sao thì đã rất thức thời, lập tức truyền âm dặn dò mọi người phải quản cái miệng của mình cho tốt vào, đừng nói mấy thứ lung tung loạn xạ.
Tiêu Trần ném La Bàn Rừng Rậm lên không trung, bàn tay bắt đầu kết ấn bằng tốc độ cực nhanh.
Ma khí trên người hắn tuông ra cuồn cuộn. La Bàn Rừng Rậm ở trên bầu trời nhanh chóng phồng to, cho đến khi bao phủ toàn bộ bầu trời thì mới ngừng lại.
La Bàn Rừng Rậm vốn có hình trong, lúc này lại được ma khí bao đọc, nhìn qua thì thấy cực kỳ hắc ám.
Tiêu Trần hỏi sơ về tình hình ở đây, cũng không có ý kiến gì về việc Thanh Y ép số lượng người xuống chỉ còn 60 vạn.
Cả thành phố được chia thành ba bộ phận, khu di cư, khu ẩm thực và cả khu máy móc. Mọi thứ đều có trật tự rõ ràng, bận rộn nhưng không hề hỗn loạn.
Chỉ trong mười ngày ngắn ngủn mà có thể làm được đến mức này... Tiêu Trần đã có một cái nhìn hoàn toàn mới về năng lực làm việc của Thanh Y.
La Bàn Rừng Rậm bắn ra vô số vệt sáng đen, bao phủ toàn bộ thành phố.
Vô số bóng người cùng vật tư đã được vệt sáng đen nâng lên không trung, tiến vào trong La Bàn Rừng Rậm.
Toàn bộ quá trình kéo dài chưa đầy mười năm phút, toàn bộ thành phố đã trở thành một toà thành trống.
Khi bước chân vào trong La Bàn Rừng Rậm, mọi người mới phát hiện được là nơi họ đang đứng không khác gì thành phố bên dưới. Đây là chức năng của mô phỏng địa hình của La Bàn Rừng Rậm.
Nhìn những công trình kiến trúc quen thuộc trước mắt, ít nhiều gì thì cảm xúc hồi hộp cũng được giải tỏa bớt.

Bình Luận

0 Thảo luận