Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1236: Tự tiện xông vào diễn võ trường (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Thanh Y cùng lão đạo nhân Vũ Đang kia, thình lình cũng ở trong hàng ngũ đó, thế nhưng Quỷ Cốc Tử vậy mà cũng ở trong đó.
Quỷ mới biết lão già này trộn lẫn tới nơi này như thế nào.
Hơn nữa nhìn bộ dạng kia, lão đại còn lại, đối với ông ta rất là tôn kính.
"Thanh Y đại nhân, xem ra an ninh của quý quốc cũng không phải là quá tốt!" Một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, nhìn loại tình huống này, bắt đầu châm chọc khiêu khích.
Người nước ngoài tên là Andrea, là lão đại của Thất Thập Nhị Ma Thần Trụ.
Bọn họ đã sớm bất mãn với Hoa Hạ một nhà độc đại, thậm chí nắm giữ quyền lực phân phối mỏ linh thạch.
Hiện tại nắm được cơ hội này, nhất định phải trào phúng một phen!
Thanh Y làm sao có thời gian để đối phó với sự chế giễu vô thưởng vô phạt này, chỉ là hơi giật mình nhìn phía dưới.
Nhịp tim của Thanh Y giống như tia sét, hiện tại anh ta chỉ hy vọng Tiêu Trần đừng làm gì hết, để cho tỷ võ bình an đi qua.
Lúc này, ba nữ tử đứng trên khán đài hơi giật mình nhìn phía dưới, khuôn mặt kinh hỉ và không thể tưởng tượng nổi.
"Thánh nữ đại nhân, ngài làm sao vậy?" Một kỵ sĩ Thánh Điện anh tuấn có chút bận tâm nhìn thánh nữ bên cạnh.
"Là hắn, thật sự là hắn." Lồng ngực Thánh nữ phập phồng kịch liệt: "Ta biết là, có một ngày hắn nhất định sẽ trở lại."
Thánh nữ mừng đến chảy nước mắt, Thánh kỵ sĩ nhìn nghệt mặt ra, khi nào Thánh nữ đại nhân cảm tính như thế?
"Viện trưởng, mấy người làm sao vậy?" Một bên khác, hai nữ tử có tình huống suýt thì giống với Thánh nữ.
Bọn họ chính là viện trưởng của Học viện Võ Đạo, Hoàng Phủ Phương Linh, cùng Tần Uyển Thanh.
Tiêu Trần đối với ba người đều có ân cứu mạng, mà Hoàng Phủ Phương Linh và Tần Uyển Thanh, ngoại trừ ân cứu mạng ra, càng là còn có ân tình thụ nghiệp.
Tình cảm của các nàng đối với Tiêu Trần, ngoại trừ cảm kích e rằng có ý mến mộ.
Tin tức Tiêu Trần chết trận, được công nhận là thật, hiện tại Tiêu Trần lại có thể sống sờ sờ xuất hiện, đương nhiên làm cho các nàng vừa mừng vừa sợ.
Thế nhưng các nàng cũng không có bị ngạc nhiên làm đầu óc choáng váng, đã nhiều năm như vậy, các nàng đã thành thục rồi.
Tiêu Trần tự tiện xông vào sân so tài, chỉ sợ là có đại sự gì phải làm.
Tiêu Trần nhìn giữa sân một chút, tiếp cận ba trăm người dự thi, bất thình lình bật cười, cười đến giống như con sói xám to.
"Hắn là ai vậy?"
"Móa, từ trước tới nay chưa từng gặp qua người như thế này."
"Thế nào những đại lão gia kia không đến quản sao?"
Một đám người nhìn Tiêu Trần, lẩm bẩm nói thầm.
Thời khắc này thế cục trên sân vô cùng vi diệu, Tiêu Trần tự tiện xông vào diễn võ trường, Nhện với tư cách bên làm chủ không có bất kỳ động tĩnh gì.
Mà lão đại còn lại, đều là dáng vẻ xem kịch vui, đều đang đợi xem Nhện nói, cũng không có ai có động tác gì.
Ừm, một câu nói, tình cảnh hết sức xấu hổ.
Tiêu Trần dỗ Độc Cô Tuyết, cười híp mắt nói: "Xin mười phút của mọi người, hy vọng mọi người có thể phối hợp một chút."
"Cậu cho rằng cậu là ai? Dựa vào cái gì muốn chúng tôi phối hợp với cậu?"
Một thiếu niên âm nhu, âm dương quái khí bật lại Tiêu Trần một câu.
Thiếu niên âm nhu này không phải ai khác, chính là con hàng bởi vì miệng thối cùng Thánh kỵ sĩ hẹn đánh ở diễn võ trường ngày hôm trước.
Kết quả nửa đường, bởi vì chiếm tiện nghi của Tiêu Trần, mà xui xẻo bị một quyền đánh bay.
"Ha ha, hỏi hay thật." Tiêu Trần cười to, "Tôi là ai hả? Tôi là họ hàng tổ tiên thất lạc nhiều năm của cậu!"
Tiêu Trần nói, hình thể đột nhiên bùng nổ, nắm đấm phát ra tiếng nổ ầm ầm, đánh vào khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên.
Thiếu niên từng ăn một cú đấm, đương nhiên biết nắm đấm của Tiêu Trần mạnh mẽ như thế nào.
"Sí dực." Thiếu niên hét to, một đôi cánh hỏa diễm to lớn trống rỗng sinh ra, mang theo bão lớn.
Mọi người sợ vạ lây, vội vàng tản ra.
"Ha hả, Sí Dực của nhà họ Trương ta, vừa có khả năng tấn công, vừa có khả năng phòng thủ."
Thiếu niên còn chưa làm màu xong, thì bóng dáng Tiêu Trần đột nhiên tăng tốc độ, một đấm đánh ở trên mặt cậu ta.
"Ầm!"
Thân thể thiếu niên bay đi như đạn pháo, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, kéo ra một đường dài màu trắng trên mặt đất, trực tiếp đụng tới cạnh diễn võ trường mới khó khăn lắm dừng lại được.
"Tên ác ôn, ban ngày ban mặt lại dám hành hung." Một hán tử trung niên, từ trên khán đài bùng nổ.
Đột nhiên một lão đầu cứ như vậy lặng lẽ đến bên cạnh ông ta.
"Trương gia chủ, bình tĩnh chớ nóng." Người này chính là Quỷ Cốc Tử.
Tóc gáy Trương gia chủ trong nháy mắt dựng đứng, lão đầu này đến bên cạnh từ lúc nào, sao mình lại có thể không phát hiện tí gì.
Nếu như là liều mạng tranh đấu, sợ rằng đã mất mạng.
Mồ hôi lạnh chậm rãi chảy xuống trên trán Trương gia chủ, "Lão nhân gia, nơi này chính là Hoa Hạ, có pháp luật."

Bình Luận

0 Thảo luận