Tiêu Trần thực sự có chút mệt nhọc, trong ba năm này gần như là không có một giấc ngủ tốt nào.
Nghe lời này, Hạ Nhi lập tức nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, sắc mặt lúc thì trắng, lúc thì đỏ.
Tiêu Trần nhìn vẻ mặt nha đầu kia, phụt cười một tiếng, biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì.
Tiêu Trần trực tiếp bắt Lưu Tô Minh Nguyệt trên đầu xuống.
"Cô cũng đừng quá coi trọng chính mình, có thể tôi không có hứng thú gì đối với các người."
"Thấy nhóc con này không, sau khi cô ấy lớn lên mới thật sự là khuynh quốc khuynh thành."
"Đáng ghét." Lưu Tô Minh Nguyệt e thẹn, cắn một phát vào tay Tiêu Trần.
"Đau đau đau." Tiêu Trần ôm tay vung loạn.
Nghe lời này của Tiêu Trần, hai nàng thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thế nhưng lập tức trong lòng lại có chút cảm giác khó chịu, cho dù như thế nào, khen cô gái khác đẹp hơn ở trước mặt hai người đẹp, thực sự hơi quá đáng.
Tiêu Trần khiến Hạ Nhi ngồi xuống chỗ ngồi trước, mình thì nằm ngay đơ trong xe ngựa.
Tiêu Trần xem bắp đùi của Hạ Nhi như gối đầu, thoải mái gối lên.
"Này này này, cô cũng đừng ngồi không, tới đấm bóp chân." Nhìn Triệu Tuyết Linh tay chân luống cuống, Tiêu Trần cũng tìm cho nàng ta một ít chuyện làm.
"Người như cô, trong mạt thế kiểu này không sống lâu được đâu, thiện lương ở thế đạo này không đáng giá chút nào."
"Cô đã nguyện ý lấy ăn lấy uống cho tôi, tôi sẽ dạy cô một số thứ, sống sót ở mạt thế này như thế nào."
Tiêu Trần lầm bầm lầu bầu, ngửi mùi thơm chỉ có trên người thiếu nữ, Tiêu Trần nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Tiêu Trần vừa nằm lên đùi Hạ Nhi, cơ thể của nàng lập tức căng thẳng.
Cả người cứng ngắc giống như cương thi.
Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn Tiêu Trần thực sự đã ngủ, lén lén lút lút móc ra một đống đồ ăn từ trong miệng quái ngư bơi lượn bên cạnh Tiêu Trần.
Tuy rằng Tiêu Trần đã dạy Lưu Tô Minh Nguyệt cách lấy đồ từ trong miệng quái ngư.
Thế nhưng bình thường Tiêu Trần đều canh kỹ, không có cơ hội.
Ngày hôm nay Lưu Tô Minh Nguyệt Đã chờ được cơ hội tới, móc ra một đống thứ tốt từ trong miệng quái ngư.
Hạt dưa vàng, thịt vàng, còn có các loại các dạng trái cây, thậm chí ngay cả một bình rượu đều bị móc ra.
Lưu Tô Minh Nguyệt lau nước miếng, đưa cho Triệu Tuyết Linh và Hạ Nhi mỗi người một hạt dưa vàng, lại còn có mấy quả trái cây.
"Ăn đi, ăn đi, đồ ngon đấy!" Lưu Tô Minh Nguyệt vươn bàn tay nhỏ, cười híp mắt nói.
Hai nàng căn bản không dám đi tiếp.
Lưu Tô Minh Nguyệt phồng má, trực tiếp nhét mấy thứ đó vào lòng các nàng.
"Đại Đế ca ca không phải đồ đểu cáng gì, tôi còn nhỏ, nếu không sẽ không khiến Đại Đế ca ca nằm trên chân cô đâu!"
Lưu Tô Minh Nguyệt có chút chua chát nói, nắm lên một khối thịt màu vàng gặm lấy.
"Ăn nhiều một chút, mới có thể lớn nhanh." Lưu Tô Minh Nguyệt rung đùi đắc ý, ăn miệng đầy mỡ.
Không khí trong xe ngựa, nhất thời rơi vào trong an tĩnh.
Chỉ có tiếng Lưu Tô Minh Nguyệt ăn đồ ăn.
Thấy Tiêu Trần hình như thực sự đang ngủ, cơ thể căng thẳng của Hạ Nhi, rốt cuộc trầm tĩnh lại.
Nàng hơi giật mình nhìn khuôn mặt an tĩnh của Tiêu Trần.
Tiêu Trần khi ngủ, thực sự giống như kim đồng ngọc nữ trong truyền thuyết, hoàn mỹ không tì vết.
Hạ Nhi có chút không rõ, một người đẹp mắt như vậy, vì sao lại có tấm lòng ác độc như thế.
Nhìn nhìn, Hạ Nhi lại có chút sững sờ.
"Khụ khụ."
Triệu Tuyết Linh khẽ ho khan hai tiếng, cười như không cười nhìn nàng.
Mặt Hạ Nhi lập tức đỏ lên.
"Hình như hắn cũng không tệ, mặt đẹp lại có năng lực, có thể tìm được một người như vậy ở thế đạo này, đúng là kết quả tốt nhất rồi."
Triệu Tuyết Linh nhẹ nhàng nói.
Hạ Nhi hơi kích động: "Mạnh mẽ thì thế nào? Làm ác sao? Tôi thà chết cũng sẽ không theo người như vậy."
Triệu Tuyết Linh có chút bất đắc dĩ lắc đầu, "Thật ra hắn nói không sai, thiện lương ở thế đạo này, không đáng một đồng."
"Nếu không có sự che chở của Chương tướng quân, kết cục của nữ tử như tôi và cô thảm cỡ nào, không cần tôi phải nói nhiều."
Hạ Nhi hơi cúi đầu, nàng biết Triệu Tuyết Linh nói không sai.
"Thế nhưng người nhỏ yếu, nên đi tìm chết sao?"
Hạ Nhi cắn môi, thật ra từ khi lúc Tiêu Trần nói xong lời nói kia, tín niệm trong lòng nàng thật ra có chút dao động.
"Năm ngoái Đại Đế ca ca từng nói với một ít người như cô, đạt thì tạo phúc thiên hạ, nghèo thì chỉ lo thân mình, trong mạt thế bảo trì bản tâm, lượng sức mà đi."
"Mặc dù không biết là có ý gì, thế nhưng cảm giác rất là lợi hại."
Lưu Tô Minh Nguyệt miệng đầy thứ tốt, hàm hồ nói không rõ.
Con nhóc này chính là người hâm mộ siêu cấp của Tiêu Trần, Tiêu Trần nói gì cái đầu nhỏ của cô đều nhớ hết.
Mặc dù bây giờ nghe không hiểu, nhưng là có thể từ từ suy nghĩ nha!
Lưu Tô Minh Nguyệt ăn hết sạch những thứ được móc ra như gió cuốn mây tan.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận