Bây giờ đã cách quá gần, Tiêu Trần cuối cùng cũng phát hiện sự khác biệt ở đó.
Đó là hai vách đá hơi nhô ra, trên vách đá dường như có những đốm lửa xanh lá đang lơ lửng.
Hơn nữa ngọn núi lớn bên trái và bên phải trông gần như giống hệt nhau, như thể chúng được tạc ra từ một cái khuôn.
Tiêu Trần lập tức cảnh giác, cẩn thận đánh giá vào những vách đá nhô ra, những hố trũng, những ma trơi âm u...
Tiêu Trần cuối cùng cũng có thể khẳng định hai bên núi lớn giống như mặt kính, giống nhau như đúc, không có chút nào khác biệt.
Sự xuất đến người tất có yêu, trên đời này căn bản không thể có hai thứ hoàn toàn giống nhau.
Ngay cả luyện khí sư cấp cao nhất cũng không thể luyện chế ra hai pháp khí giống hệt nhau.
Tiêu Trần nhìn dòng sông Nghiệp Hỏa đang bốc lên bên dưới, tự hỏi xem có nên đi bộ qua sông hay không.
Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị bác bỏ, bởi vì dòng sông Nghiệp Hỏa xuất hiện biến hóa quỷ dị, Nghiệp Hỏa vốn không có độ ấm nay lại có nhiệt độ cao khủng khiếp.
Thân thể hiện tại của mình có lẽ không thể chịu nổi.
Hơn nữa, Nghiệp Hỏa đốt sạch nghiệp chướng rửa sạch linh hồn, nếu như thân thể của mình đi xuống đó, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ tan thành mây khói.
Vì không còn con đường thứ hai để đi, Tiêu Trần chỉ có thể xông vào đại trận.
Tiêu Trần thường nói có một sự lựa chọn là một điều rất hạnh phúc, nhưng điều này không phải vì Tiêu Trần không ốm mà rên, mà bởi vì có đôi khi bạn thậm chí không có sự lựa chọn.
Ví dụ như bây giờ, Tiêu Trần không còn cách nào khác xông vào đại trận.
Vì không có lựa chọn nào khác, Tiêu Trần chẳng hề do dự, đứng trên hồ lô lớn, nhanh chóng tiến về phía trước.
Khi sắp lao qua vách núi nhô ra, hai cái chân lông lá đột nhiên xuất hiện.
Hai cái chân giống như hai chiếc cây cột trụ trời, vươn thẳng lên trời, trên chân phủ đầy lông đen, trông vô cùng buồn nôn.
Tiêu Trần ngẩng đầu nhìn lên, ngoại trừ nhìn thấy một đũng quần lớn, hoàn toàn không thể nhìn thấy toàn bộ diện mạo của chủ nhân đôi chân này.
Có vẻ như con yêu quái đã khiến Lưu Tô Minh Nguyệt khóc vừa rồi chính là thứ này.
Hai cái chân đầy lông đột nhiên dời đi, bước từ trái qua phải.
Tiêu Trần cảm thấy hơi nhức hết cả bi, chiều rộng của dòng sông Nghiệp Hỏa khoảng chừng mười dặm, một bước có thể vượt qua, thứ này chỉ sợ lớn đến mức kinh người.
Điều kỳ quái chính là vật lớn như vậy, bước qua bước về như thế vậy mà lại không hề có một tiếng động nào.
"Ô... ô... n... g"
Đột nhiên, chuỗi Phật châu treo trên cổ Tiêu Trần rung lên dữ dội, Phật quang màu vàng nháy mắt bộc phát.
"Quỷ vật."
Đôi mắt Tiêu Trần híp lại, Phật châu phản ứng lớn như vậy, xem ra thứ này có lẽ là âm hồn.
Phật quang đại thịnh, chiếu sáng không gian màu xám xung quanh.
Tiêu Trần đầu đầy hắc tuyến, quỷ vật phản ứng với đồ vật này nhất, nếu như Phật quang không đủ cường đại, sẽ không thể chấn nhiếp được quỷ vật, có thể sẽ gặp phải sự công kích của chúng âm vật.
Nhưng Phật quang bạo phát không mang lại nguy hiểm gì cho Tiêu Trần.
Tiêu Trần không thèm quan tâm nữa, trực tiếp lao thẳng về phía trước.
Lao qua vách đá, đi hết con đường phía trước mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, thậm chí không có một chút nguy hiểm nào.
Sau khi bay khoảng một giờ, Tiêu Trần càng ngày càng cảm thấy không đúng.
Núi non như gương hai bên không chút thay đổi, chung quanh yên tĩnh thanh bình, có phần dị thường.
Không phải đã nói là luyện ngục sao, nơi giam giữ những trọng tội sao ngay cả một bóng quỷ cũng không có?
Tiêu Trần thậm chí đã lên kế hoạch xung trận, nhưng sau khi đi bộ quá lâu, hắn dường như không chạm vào bất kỳ đại trận nào.
Tiêu Trần dừng lại, kinh nghiệm cho hắn biết hắn không thể rời đi, nhất định ở nơi nào đó có vấn đề.
Tiêu Trần ngẩng đầu nhìn về phía trước, đột nhiên nhíu mày, ở khoảng cách rất xa, Tiêu Trần quả thực nhìn thấy một điểm đen nhỏ, hình như là hình người.
Vì cách nhau quá xa nên Tiêu Trần không thể nhìn rõ bóng dáng.
Tiêu Trần nắm chặt đoản đao trong tay, chạy về phía bóng dáng ấy.
Điều kỳ lạ là hình bóng này cũng di chuyển khi Tiêu Trần tiến về phía trước, nó cũng di chuyển về phía trước với tốc độ rất nhanh.
Tiêu Trần và cái bóng bảo trì khoảng cách này, cùng nhau tiến về phía trước, cho dù Tiêu Trần tăng tốc độ của mình như thế nào thì khoảng cách giữa hai bên cũng không thể rút ngắn dù chỉ một chút.
Trong lúc Tiêu Trần đi về phía trước, hắn nhìn kỹ bóng dáng kia, cảm thấy có chút quen thuộc.
Tiêu Trần nhẹ nhàng vung đoản đao trong tay, bóng người phía trước dường như cũng làm như vậy.
Đột nhiên sắc mặt Tiêu Trần trở nên có chút khó coi, bởi vì Tiêu Trần rốt cuộc phát hiện được bóng người trước mặt, sao lại có chút quen thuộc.
Để xác nhận những gì mình đang nghĩ, Tiêu Trần đột ngột phanh xe, dừng lại thân thể đang tiến về phía trước.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận