Nam Cung Thiên Ninh nhẹ nhàng giơ giầy thêu trên tay, vẻ mặt cười ôn hòa.
"Tiêu Đại Đầu, có gì chỉ giáo?" Tiêu Trần liếc mắt, vừa mở miệng mang đầy vẻ trộm cướp.
"Tên này của cô nương thật đúng là đặc biệt." Nam Cung Thiên Ninh ngượng ngùng cười rộ lên.
Tiêu Trần không nhịn được nhíu mày một cái: "Đừng nói nhảm nhiều như vậy, có việc gì cứ nói, không có việc gì thì đi về nhà."
Nam Cung Thiên Ninh cảm thấy thiếu nữ này thực sự thú vị cực kỳ.
"Váy Hiểu Nguyệt Thiên Vũ mặc trên người cô nương, là tiểu sinh làm ra."
"Vậy thì thế nào?" Tiêu Trần nhìn giầy thêu trong tay Nam Cung Thiên Ninh, trong lòng lại có một ít chờ mong.
"Chết tiệc, mình rốt cuộc bị sao vậy." Tiêu Trần trong lòng gầm hét lên.
Nam Cung Thiên Ninh mỉm cười nói: "Trước đây cái váy này được giao cho lão bản Nhan, thật ra cũng không hoàn chỉnh, còn thiếu một đôi giày, lần này tới nơi đây, cũng là vì đưa giầy đến cho lão bản Nhan."
Lời nói này, làm cho Tiêu Trần tăng nhiều thiện cảm, người có lòng như vậy, đầu năm nay rất là ít.
Nam Cung Thiên Ninh tựa như nhìn thấu sự chờ mong của Tiêu Trần, đi tới trước mặt Tiêu Trần: "Nếu lão bản Nhan đưa váy cho cô nương, như vậy đôi giày này, lẽ ra phải do cô nương nhận lấy."
Tiêu Trần vừa định nói cái váy này mình chỉ mặc một chút.
Kết quả Nam Cung Thiên Ninh nhẹ nhàng phất tay, một cái ghế xuất hiện ở phía sau Tiêu Trần.
"Mời ngồi." Nam Cung Thiên Ninh duỗi tay ra phong độ vô cùng.
Tiêu Trần ma xui quỷ khiến thế mà lại thực sự ngồi lên.
Nam Cung Thiên Ninh ngồi xổm xuống trước mặt Tiêu Trần, nhẹ nhàng giơ chân Tiêu Trần lên, đôi tay ấm áp kia, đụng tới mắt cá chân mượt mà của Tiêu Trần, hắn thế mà lại có cảm giác bị điện giật.
"Chết tiệt, ông đây là muốn thay đổi thành cong sao?" Trong lòng Tiêu Trần lại bắt đầu không ngừng gầm hét.
Chỉ thấy Nam Cung Thiên Ninh ôn hòa cầm giầy thêu đeo lên chân Tiêu Trần.
Quá trình này, Nam Cung Thiên Ninh không có chút động tác dư thừa nào, cố gắng tránh tiếp xúc da Tiêu Trần ít nhất.
Nếu như Tiêu Trần thật sự là một thiếu nữ, có lẽ thực sự sẽ động lòng.
"Cũng không phải là tiểu sinh cố ý định đụng vào cô nương, chỉ là giày này có chút khuyết điểm nho nhỏ."
Nam Cung Thiên Ninh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ửng hồng của Tiêu Trần, áy náy nói.
"Đôi giày này bởi vì có chút ý thức mông lung, nếu là người nó không thích mang vào, có thể sẽ tạo thành thương tổn, mong rằng cô nương hiểu cho."
"Không có việc gì, không có việc gì." Người ta đều có lễ phép như thế rồi, Tiêu Trần cũng ngại đá bay người ta.
Sau khi đeo giày, cũng không có xảy ra chuyện gì khác thường, Tiêu Trần thậm chí còn cảm giác thoải mái vô cùng.
: Giầy thêu
Nam Cung Thiên Ninh gật đầu, "Cô nương có thể đứng dậy đi lại một chút hay không."
Tiêu Trần theo lời đứng dậy, vừa mới giơ chân lên, bên chân thế mà lại xuất hiện cánh hoa màu đỏ lượn quanh.
Cánh hoa như những con bướm xuyên hoa, vây quanh chân của Tiêu Trần bay múa, như có như một hương khí, tỏa ra.
Một bước đạp xuống, trong chớp mắt khi bàn chân tiếp xúc sàn nhà, dưới chân Tiêu Trần xuất hiện một đóa hoa màu đỏ hoàn chỉnh.
Theo bàn chân giẫm lên, hoa vỡ vụn từng mảnh, bắt đầu bay múa đầy trời, quả nhiên đẹp như họa.
"Ôi, thật xinh đẹp." Lưu Tô Minh Nguyệt ngồi trên đầu Tiêu Trần mắt đầy ngôi sao nhỏ.
"Đẹp." Ngay cả Mặc Nham khó được cũng nói một chữ.
Tiêu Trần thế mà lại che miệng cười vui vẻ như thiếu nữ.
"Ực." Không biết khi nào Trương Đại Pháo đứng bên cạnh cửa, thấy dáng vẻ đi lại của Tiêu Trần, lại theo bản năng nuốt nước miếng một cái.
Tiêu Trần vừa nghe thấy tiếng nuốt nước miếng này, giậm chân tại chỗ ba cái.
Tiến đến đánh Trương Đại Pháo một trận điên cuồng, dọc theo đường đi mang theo mưa hoa màu đỏ đầy trời.
"Tôi để cho anh nuốt nước miếng."
"Tôi để cho anh đoán mò."
"Ông đây hôm nay đánh chết anh."
"Không dám, không dám!" Trương Đại Pháo bị đánh chạy trối chết.
Nam Cung Thiên Ninh nhìn ngây người, ai có thể nghĩ tới một thiếu nữ hoàn mỹ như vậy thế mà lại hung hãn nhưu thế.
Có lẽ là vì tính cách không làm bộ này, Tiêu Trần ở trong lòng Nam Cung Thiên Ninh, đã ghi điểm tuyệt đối rồi.
Vì sao không phải ghi điểm đầy đủ? Bởi vì Tiêu Trần không phải người tu hành, thế nhưng cái này cũng không ảnh hưởng ấn tượng tốt của Nam Cung Thiên Ninh đối với Tiêu Trần.
"Lại để cho tôi nghe thấy âm thanh này, tay chân của anh đều đánh gảy." Tiêu Trần tức giận trở lại chỗ cũ.
Nam Cung Thiên Ninh mỉm cười gật đầu: "Váy Hiểu Nguyệt Thiên Vũ này, cuối cùng đã đợi được chủ nhân."
"Cảm ơn, lúc rảnh rỗi mời cậu uống rượu." Tiêu Trần cũng nói tiếng cám ơn, chuẩn bị trở về phòng.
"Cô nương."
Lúc này Nam Cung Thiên Ninh chỉnh sửa y phục của mình một chút, gọi Tiêu Trần lại.
"Có việc gì?" Quay đầu nhìn Nam Cung Thiên Ninh, Tiêu Trần thế mà lại phát giác, người này dường như có chút khẩn trương.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận