Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 285: Sau khi hổ vồ (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:06:43
Tiêu Trần cười hì hì bảo: "Đầu trọc, ông muốn độ tôi thế nào, hửm?"
Lão tăng lắc đầu: "Thí chủ là người lão tăng không độ được."
Tiêu Trần cảm thấy thú vị. Mấy tên đầu trọc trước nay hắn gặp ở Hạo Nhiên đại thế giới cứ lải nhải cả ngày như: "Anh phải tin tôi, anh nhất định phải tin tôi!"
Tiêu Trần biết nhà phật. Họ cũng không phải là con lừa trọc tai to mặt lớn trong thế giới này. Con lừa trọc là những kẻ chỉ biết lánh nạn sau cửa kín khi loạn thế, thịnh thế trở lại rồi thì mò ra giả thần giả quỷ. Tiêu Trần biết nhà phật là chỗ nói giảng đạo lý cả ngày, rầm rì rầm rì, nhưng đầu trọc tâm tốt. Tiêu Trần không quá ưa nhà phật. Đến cả lời nói cũng khó hiểu, lúc nào cũng muốn độ người, muốn cứu vớt chúng sinh.
Tiêu Trần thích đạo gia, thái độ của đạo gia cũng rất hợp với mong muốn của Tiêu Trần. Đạo gia nghĩ cho bản thân mình.
"Ông đó, ông có tin không, không tin thì cút đi, đừng quấy rầy lão tử cầu trường sinh!"
Tiêu Trần kéo kéo phần râu trắng như tuyết của lão tăng, cười bảo: "Tiểu tăng à, trông ông thật sự rất khác!"
Lão tăng vẫn không động đậy mảy may. Tiêu Trần có hơi bất đắc dĩ: "Nhà phật các người toàn là cái vẻ dở hơi này nọ, lúc muốn chết rồi thì không ai ngăn cản được. Haizz, thôi đi. Tuy là loại người giống ông khiến cho người ta không thích, nhưng rốt cuộc cũng không thể không có!"
Tiêu Trần đứng dậy, nắm cổ áo của lão tăng lên, vung mạnh cánh tay lên ném đi như một cây quạt gió thật lớn.
Lão tăng bị quăng đến hoa mắt chóng mặt. Khi mở mắt lại thì trong mắt ông ngập tràn mông lung. Rốt cuộc người trước mắt này là ma hay là phật?
"Cuốn xéo!"
Tiêu Trần ném lão tăng về phía xa xa. Lão tăng hệt như đạn pháo ra khỏi nòng vậy, trong chớp mắt đã mất tung mất tích.
Tiêu Trần vỗ vỗ tay, nhìn đám người đang chạy tán loạn khắp nơi ở xung quanh, cười lắc đầu.
"Sau khi hổ vồ, không người còn sống."
Tiêu Trần nhìn lên không trung, một con hổ cực lớn đã hiện ra từ trong vòng xoáy màu đen.
Con hổ trông rất sống động, mang theo khí phách bá đạo bễ nghễ chúng sinh.
"Còn một tí nữa, ông cho chúng mày chạy đấy."
Tiêu Trần bắt đầu di chuyển bộ xương khô, rung đùi đắc ý dạo chơi trong tiểu trấn, y chang dáng vẻ của một tên đầu đường xó chợ.
'Hổ Phác Thiên Chinh', đây là chiêu thức có thể xếp vào top 3 về sức phá hoại phạm vi lớn trong Thiên Chinh Quyết của Tiêu Trần.
Tiêu Trần đã từng dùng chiêu này trực tiếp đánh chìm một lục địa trong Ma Vực Đại Thế Giới, khiến đại chiến lần thứ ba giữa Hạo Nhiên Đại Thế Giới và Ma Vực kết thúc sớm hơn dự tính.
Cũng vì Tiêu Trần ra tay rất tuỳ tiện nên yêu nữ Ma Vực kia và hắn đã chửi nhau gần một năm trời.
Tuy chiêu này có lực phá hoại rất mạnh, nhưng bình thường Tiêu Trần không thích nó lắm, bởi vì thời gian chuẩn bị lâu gần chết, dễ để một vài người chạy mất.
Thường thì Tiêu Trần hay dùng chiêu này với vài thứ đồ vật bất động, ví dụ thứ như núi lớn này, thành lớn này, còn có sao trời các thứ các thứ.
Vả lại chiêu này có một khuyết điểm, đó chính là công kích không phân biệt ai với ai. Tiêu Trần đã từng suýt chút nữa thì bị chính Hổ Phá Thiên Chinh của mình đụng cho gãy cái eo già.
Tuy thực lực bây giờ còn chả được tính là cát trong sa mạc so với trước kia, nhưng dùng Hổ Phác Thiên Chinh khua khoắng san bằng mười dặm quanh đây thì có lẽ vẫn dư xài.
Tiêu Trần cà lơ phất phơ đi dạo trên thị trấn, chờ hoàn thành việc chuẩn bị Hổ Phác Thiên Chinh.
Tiêu Trần đi tới đi lui thì vui rồi, chứ mấy tên đang đứng phía trước thì người đầy mồ hôi luôn.
Đấy không phải là những kẻ đầu tiên đứng ra duy trì trật tự à? Tên dẫn đầu hình như tên Chu Tử Nghĩa gì gì ấy.
Mấy người chăm chú nhìn hắc hổ mang theo uy lực diệt thế trên bầu trời, toàn thân đang không ngừng run rẩy, nhưng vẫn không dám chạy.
Bởi vì lúc trước Tiêu Trần đã từng nói, con côn trùng kinh khủng kia đã chạy vào trong đầu bọn họ, nếu đi đủ bảy bước thì nó sẽ đục sọ chui ra.
Chu Tử Nghĩa vốn trời sinh tính tình đa nghi, Tiêu Trần nói một câu như vậy đúng là tra tấn gã sống không bằng chết.
Tuy còn mấy tên thuộc hạ cũng cùng chung cảnh ngộ, nhưng việc này liên quan đến sống chết, những tên thuộc hạ kia căn bản là không thèm để ý đến gã, Chu Tử Nghĩa muốn để thuộc hạ của mình gánh hoạ, làm gì có cửa.
Nhìn hắc hổ trên bầu trời đã lộ ra nửa thân trên, tư thế như sắp xuống núi, thật sự là trong lòng Chu Tử Nghĩa ý muốn chết cũng có luôn rồi.
Chu Tử Nghĩa cắn răng, đang nghĩ dù sao cũng phải chết, không thì cứ dứt khoát đụng độ với nó một lần. Đúng lúc này, âm thanh làm cho gã hận đến nghiến răng nghiến lợi lại vang lên.
"Ơ, mấy anh giai đang ở đây pose dáng à!"

Bình Luận

0 Thảo luận