Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 598: Câu cá

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
"Hu hu Đại Đế." Tiêu Mỹ Lệ bay đến đậu trên vai Tiêu Trần rồi co lại thành một cục.
Xem ra bóng ma Tiêu Trần nhân tính để lại cho cô ta đúng là hơi bị lớn.
Mấy người khác nhìn đến há mồm trợn mắt cấm ngôn. Con quạ đen vừa rồi còn ra cái vẻ đại ma vương, sao chỉ chớp mắt đã bị dọa đến phát khóc rồi.
Tiêu Trần cốc đầu Tiêu Mỹ Lệ: "Được rồi, đã đi rồi."
Tiêu Mỹ Lệ nhìn bên trái một cái lại nhìn bên phải một cái y như đạo tặc.
Xác định Tiêu Trần nhân tính đã thật sự biến mất thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Mỹ Lệ lại khôi phục bản tính tiểu ác ma của mình, hung tợn nhìn đám người đang nghệt mặt, hỏi đầy ẩn ý:
"Các ngươi đã nhìn thấy gì hả?"
"Không thấy, không thấy bất cứ thứ gì." đám người đồng thanh trả lời, ý chí cầu sinh rất chi là mãnh liệt.
Tiêu Trần nhìn đứa bé gái nói: "Ba mẹ nhóc không ở địa phủ, có lẽ còn sống nhưng cũng có khi đã hồn phi phách tán, tôi có thể tìm thử giúp nhóc."
Đứa bé không hiểu cái gì là hồn phi phách tán nhưng nghe Tiêu Trần đồng ý giúp mình tìm ba mẹ thì vui vẻ híp mắt lại.
"Vậy nhóc có đồng ý làm một việc giúp tôi không?" Tiêu Trần hỏi.
"Dạ có." Bé gái gật đầu lia lịa với Tiêu Trần.
Tiêu Trần dắt tay bé gái đi về phía xa.
Trong lúc đi, từ trên người Tiêu Trần bắn ra vô số ma khí biến thành quạ đen. Quạ đen che trời lấp đất tản ra khắp bốn phương tám hướng.
Bốn người còn lại nuốt nước miếng cái ực, anh nhìn tôi tôi nhìn anh. Trong mắt người nào người nấy đều đầy vẻ khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi.
"Trở về thôi, nhiệm vụ lần này coi như là thất bại, cuối cùng cũng không cứu được người về."
Người trung niên cõng thi thể thiếu niên bị móc tim đi về phía xa.
Ba người còn lại hâm mộ nhìn bóng lưng của Tiêu Trần, trong mắt đều là vẻ hưng phấn. Đây là phong thái của tu sĩ đỉnh cấp ư?
"Đại Đế, chúng ta đang đi đâu vậy?" Tiêu Mỹ Lệ có hơi không hiểu hỏi.
"Câu cá." Tiêu Trần bâng quơ trả lời hai chữ.
Đầu óc Tiêu Mỹ Lệ mơ hồ, xưa đến giờ chưa thấy Đại Đế câu cá lần nào!
Cách Đại Hà trấn chừng trăm dặm có một ngọn núi nhỏ gọi là Trường Vân sơn.
Đừng thấy Trường Vân sơn không mấy thu hút mà nhầm, đây chính là phúc địa hàng xịn đấy.
Từ khi linh khí khôi phục tới nay, ngọn núi này đã xuất hiện biến hóa kinh người. Vô số mây trắng tụ tập trên không chưa từng tản đi.
Trong mây trắng thường xuyên xuất hiện ảo ảnh của một con bạch mãng. Con bạch mãng này dài tới mấy chục dặm, mỗi lần xuất hiện lại kéo theo vô số dải màu ngũ sắc. Cảnh tượng này được xưng là điềm lành.
Linh khí ở Trường Vân sơn cũng nồng đậm hơn những nơi khác nhiều nên nó rất tự nhiên mà biến thành một phúc địa.
Hiện tại toàn bộ tỉnh G đều bị Ma Thần tộc nắm giữ trong lòng bàn tay, tất nhiên sẽ có rất nhiều tộc nhân Ma Thần tộc đến mấy phúc địa như Trường Vân sơn để tu hành.
Một con quạ đen trên người bốc lên ma khí đang lẳng lặng đứng trên đại thụ, ánh mắt đỏ tươi hờ hững nhìn cảnh phồn hoa trên Trường Vân sơn.
Trong đôi mắt đỏ tươi của nó bỗng nhiên xuất hiện một vòng xoáy. Vòng xoáy này xoay tròn khiến không khí phía trước quạ đen bắt đầu vặn vẹo.
Tiêu Trần cùng đứa bé gái bước ra từ không gian vặn vẹo đó, bên cạnh còn có một con golden gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.
Hai người một chó đứng ở trên đại thụ.
Tiêu Trần nhìn ngọn núi xanh um tươi tốt bên dưới, trong đó có rất nhiều khí tức khác nhau, khá là hỗn tạp.
Tiêu Trần mang theo đứa bé gái cùng con chó đáp xuống mặt đất, không khí xung quanh xuất hiện dao động mạnh. Ngón tay hắn điểm nhẹ vào khoảng không phía trước, nơi ngón tay tiếp xúc với không khí truyền ra từng gợn từng gợn sóng.
Lúc này có mấy bóng người dùng tốc độ cực nhanh lướt từ trên núi xuống, chạy như bay về phía này.
Rõ ràng là do cấm chế bị xúc động nên Tiêu Trần đã bị phát hiện, tất nhiên đấy là do hắn cố tình để cho bọn họ phát hiện ra.
Nhìn thấy mấy kẻ người không giống người, thú không giống thú đang nhanh chóng lại gần, cơ thể đứa bé gái không kiềm chế được mà run lên từng cơn.
"Sợ à?" Tiêu Trần khẽ hỏi.
Đứa bé gái gật đầu, ôm chặt lấy chú chó của mình.
Tiêu Trần chỉ vào con đường nhỏ đi thông lên núi ở phía trước rồi nói:
"Đi về phía trước, lên trên núi. Có thể sợ nhưng đừng quay lại, tôi ở ngay sau nhóc."
Nói xong, bóng dáng Tiêu Trần dần trở nên trong suốt cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Đứa bé cắn răng bước lên một bước đầu tiên, sau đó nhấc chân chạy về phía đám quái vật dần áp sát.
Đối với một đứa trẻ tám chín tuổi mà nói, để làm được như vậy thì cần phải có dũng khí lớn đến mức nào chứ?
Thế nhưng đứa bé này lại làm được, đơn giản là vì Tiêu Trần đã đồng ý giúp nó tìm ba mẹ.

Bình Luận

0 Thảo luận