Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 480: Cậu sẽ trông thấy óc của chính mình

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Những người này nghe nói Dạ Nha muốn rời khỏi, mặc dù không đến mức giống như Việt Thiên Long mở miệng ra là châm chọc, thế nhưng trên mặt mỗi người đều thể hiện rất rõ ràng sự bất mãn.
Tiêu Trần cảm thấy có chút phiền muộn trong lòng, nhíu mày một cái rồi nói: "Một đám mõ già, đến làm gì thì làm, đừng cả ngày ở nơi này mà tìm đường chết."
Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, những người này đều là thành viên của đại gia tộc, bình thường làm mưa làm gió đã quen, có bao giờ bị lời như vậy kích thích.
"Tiểu tử, nói cho đúng mực chú ý một chút đi, cậu cho rằng Mạng Nhện có thể bảo vệ được cậu sao?"
Việt Thiên Long vẻ mặt u ám nhìn Tiêu Trần nói năng lỗ mãng.
Đang nói chuyện, trên tay Việt Thiên Long có ánh sáng rực rỡ chớp động, xem như vậy, dường như một lời không hợp sẽ cầm Tiêu Trần khai đao.
Người xung quanh có vài tên lão giả dáng dấp vẻ mặt như xem kịch hay.
Việt Thiên Long nổi danh là sĩ diện, hơn nữa có thù tất báo.
Trước mặt mọi người bị giễu cợt như vậy, chắc là so với trực tiếp giết ông ta còn khó chịu hơn.
Đừng xem hiện tại ông ta không có chút động tĩnh nào, khả năng trong lòng đã sớm động sát cơ.
Tiêu Trần liếc mắt, hắn không rảnh ở đây cùng những người này chơi đùa.
"Ông chẳng mấy chốc sẽ nhìn thấy óc của mình."
Tiêu Trần cười lạnh, bờ vai nhẹ nhàng chuyển động, sau đó mọi người đã nhìn thấy chuyện buồn nôn kinh khủng nhất đời này.
Tử khí trên người Tiêu Trần, tiết ra giống như thủy ngân, chảy tới trên mặt đất, tử khí không ngừng lăn lộn.
Từng con Minh Trùng to cỡ nắm tay, theo giữa dòng tử khí nhảy lên, nhưng chỉ trong nháy mắt, đại quân trùng trùng trùng điệp điệp xuất hiện ở trong thung lũng.
Đột nhiên đối mặt với đại quân trùng, tất cả mọi người tay chân luống cuống.
Những con trùng này điên cuồng nhào tới mọi người.
"Đây là thủ đoạn yêu ma gì." Đối mặt với trùng giống như thủy triều, sắc mặt Việt Thiên Long đại biến.
Một khối ngọc bội cũ xưa xuất hiện ở trong tay ông ta, ngọc bội phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, che chở cho ông ta và mọi người phía sau ông.
Thế nhưng những con trùng này lại có thể coi thường pháp bảo của Việt Thiên Long, trực tiếp lướt qua luồng ánh sáng trắng, một mạch đánh về phía đỉnh đầu của bọn họ.
Nhất thời bên trong thung lũng trở nên hỗn loạn, đủ loại ánh sáng chuyển động, tất cả mọi người đem hết tất cả những gì mình đang có để chống đỡ lại những con trùng này bay tới.
Thế nhưng để cho tất cả hết hi vọng, bất luận bọn họ cố gắng như thế nào đều căn bản không phòng ngự được những con trùng này.
Người có thân hình khỏe mạnh một chút, có thể tránh được con thứ nhất nhưng đến con thứ hai, con thứ ba lại không tránh khỏi, số lượng côn trùng thật sự rất nhiều.
Chỉ trong chốc lát tất cả mọi người trong thung lũng đều có một con Minh Trùng to bằng nắm tay trên đầu.
Sắc mặt Việt Thiên Long tái nhợt nhìn Dạ Nha, lạnh lùng nói: "Mạng Nhện các người thế mà lại cấu kết với yêu ma, các người còn có điểm mấu chốt không."
"Bộp!"
Tiêu Trần vỗ tay, sau đó Việt Thiên Long cảm thấy trên đầu mát lạnh.
Theo bản năng vung tay ra, một cảm giác dính như keo từ trên tay truyền đến.
"Ầm."
Việt Thiên Long đập xuống đất, tay của ông ta nặng nề rơi xuống trước mắt.
Việt Thiên Long trợn tròn con mắt, trong mắt lộ ra vẻ khó tin, bộ dạng như chết đứng, trên tay ông ta là bộ óc hoàn toàn trắng xóa.
Tiêu Trần vỗ tay rồi cười nói: "Thế nào, nói là làm cho ông nhìn thấy óc của mình, để ông xem rồi, tôi là người giữ lời đó nha."
Nụ cười không có chút vấn đề gì của Tiêu Trần khiến cho da đầu của mọi người tê dại, bộ dạng kia không khác gì giết chết một con kiến.
Thế nhưng Việt Thiên Long cũng không phải là con kiến, ông ta chính là trưởng lão của gia tộc cao cấp Việt gia.
"Đi, đi thôi." Tiêu Trần chào hỏi Dạ Nha rồi đi về phía trước.
Cử động này khiến cho ánh mắt của mọi người sợ run lên.
Cứ đi như vậy sao? Trùng trên đầu làm sao bây giờ?
"Tiểu huynh đệ, vừa rồi... vừa rồi đã đắc tội nhiều, ngài đại nhân có đại lượng, bỏ mấy con trùng này xuống cho chúng tôi đi."
Thấy Tiêu Trần muốn đi, có người cầu khẩn nói.
"Đúng, đúng, tiểu huynh đệ, ngài đại nhân có đại lượng, Việt lão nhi tự tìm cái chết, chẳng trách người khác, chúng tôi đều là những người vô tội."
Một đám người bắt đầu hùa theo, vì mạng già mà suy nghĩ, cũng không khỏi hạ thấp bản thân.
Ban đầu trên khuôn mặt Tiêu Trần rực rỡ ánh mặt trời, nghe những lời này, đột nhiên trở nên u ám.
"Vô tội? Người trong tu hành không có hai chữ vô tội."
Tiêu Trần cười lạnh, vỗ tay một cái.
Một cảnh tượng kinh khủng xuất hiện, những người mở miệng ra cầu xin tha thứ vừa rồi từng người lần lượt gục xuống đất.
Trên đầu xuất hiện một cái lỗ máu kinh khủng, màu trắng của não hòa lẫn với máu tươi kích thích ánh mắt của mọi người.

Bình Luận

0 Thảo luận