Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 537: Nội chiến

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Gã trung niên hơi nheo mắt, cơ thể không ngừng phun ra nuốt vào sương mù đỏ sậm. Con ả này nói 10 câu thì có đến 9 câu là giả, hoàn toàn không thể tin được.
Thế nhưng gã trung niên lại lập tức thu hồi khí tức sắp bùng nổ trên người, lạnh lùng cười: "Sống chết của cô đều nằm trong tay Tôn Giả, làm việc gì thì cũng phải nghĩ kỹ vào!"
Nguyệt Như Ngữ cười duyên gật đầu nói: "Nô gia đương nhiên biết rõ, Nguyệt Hổ đại nhân vẫn nên lo chuyện trước mắt đi kia!"
Nguyệt Như Ngữ nói rồi đưa tay chỉ về phía xa. Lúc này thanh đoạn đao kia đã sắp chém xuống mặt đất rồi.
Nguyệt Hổ lạnh lùng nhìn về hướng của Tiêu Trần: "Bắt đầu tấn công, giết không tha."
Có người lấy ra một cái kèn lệnh, tuy không có âm thanh nhưng sóng âm lại trầm bổng truyền đi.
Đại quân vốn đang trì trệ không tiến lại bắt đầu di chuyển, tất cả mọi người đều phóng về phía Tiêu Trần như đám chó điên.
Nguyệt Hổ nhìn Nguyệt Như Ngữ không hề nhúc nhích nói: "Tôi chỉ đến trông chừng cô, cô vẫn là người phụ trách chủ yếu."
Nguyệt Như Ngữ không biết lấy đâu ra một cái khăn tay, lau lau chiếc cổ thon dài trắng như tuyết của mình.
"Ô chao, Nguyệt Hổ đại nhân, đêm nay nóng quá đi." Nguyệt Như Ngữ nói một đằng trả lời một nẻo, bắt đầu nói nhảm.
Mùa đông ở cánh đồng hoang đã bắt đầu từ lâu rồi, nóng thế quái nào được chứ.
Nhìn dáng vẻ Nguyệt Như Ngữ lau mồ hôi, một hơi thở kiều diễm tản mát giữa hai người.
Mỗi một động tác của Nguyệt Như Ngữ đều như có ma lực thần kỳ, hấp dẫn ánh mắt của gã đàn ông trước mặt.
Nguyệt Hổ bước về phía Nguyệt Như Ngữ.
Vẻ mặt gã hơi dại ra, nhìn chằm chằm bộ ngực cao vút của Nguyệt Như Ngữ, hơi thở cũng dần trở nên nặng nề.
Nguyệt Như Ngữ khẽ bật cười, ưỡn cao bộ ngực no đủ lên nói: "Đàn ông các anh hình như đều như vậy cả."
Mắt thấy Nguyệt Hổ đờ đẫn sắp đi đến trước mặt mình thì đột nhiên đôi mắt gã lại đỏ quạch, khí tức trên người tuôn trào.
Nguyệt Hổ bất ngờ đưa tay bóp chặt lấy chiếc cổ trắng muốt như thiên nga của Nguyệt Như Ngữ.
Biến hóa bất thình lình khiến Nguyệt Như Ngữ vốn tưởng rằng đã khống chế được thế cục phải giật mình biến sắc.
Cô ta định tránh né bàn tay to lớn của Nguyệt Hổ nhưng đã không kịp nữa rồi.
Nguyệt Hổ bóp chặt cổ Nguyệt Như Ngữ, không hề có ý thương hương tiếc ngọc.
Lúc này Nguyệt Như Ngữ vốn nên vô cùng hoảng sợ thì lại mỉm cười, thân hình đang bị cầm giữ đột nhiên biến mất.
"Thân ngoại thân à." Ánh mắt Nguyệt Hổ run lên, con ả này dùng lúc nào thế nhỉ.
Hư không bỗng nhiên chấn động, Nguyệt Hổ xoay người đánh ra một quyền, sóng khí đỏ thẫm mãnh liệt chồng chéo lên nhau xông ra.
"Ở đây nè cưng!" giọng nói nũng nịu vang lên.
Bóng dáng Nguyệt Như Ngữ bất ngờ xuất hiện ở phía sau Nguyệt Hổ, một cây chủy thủ đỏ rực đâm thẳng vào lồng ngực gã.
Thê nhưng Nguyệt Như Ngữ đột nhiên bay ngược ra ngoài, miệng không ngừng phun máu tươi.
Một bóng người mập mạp xuất hiện ở chỗ này, chính là người thổi kèn lệnh bay nãy.
Lúc này kẻ mập mạp đó đang vặn vẹo không theo một quy tắc nào, lớp da bắt đầu tróc ra khỏi cơ thể, sau đó thì có một bóng người nhỏ gầy từ bên trong chui ra.
Nguyệt Như Ngữ che miệng, cố gắng nuốt ngụm huyết tinh đang trào lên cổ họng xuống.
Cô ta dùng cây quạt che miệng, cười cười nói: "Thì ra là Côn Thiên đại nhân, chẳng trách nô gia lại không phát hiện được."
Người đàn ông tên Côn Thiên nhìn chủy thủ trước mặt Nguyệt Như Ngữ rồi quay sang nói với Nguyệt Hổ: "Đồ Thần Chủy à. Hôm nay cứu anh một mạng, sau này sẽ tính sổ."
Nguyệt Hổ gật đầu, nhìn chằm chằm vào Nguyệt Như Ngữ.
Sắc mặt Nguyệt Như Ngữ thay đổi, quơ quơ cây quạt trong tay khiến cuồng phong lập tức nổi lên. Lưỡi đao gió cực lớn cắt đứt hư không, bổ thẳng về phía Nguyệt Hổ.
Thế nhưng Nguyệt Hổ căn bản là không thèm dừng lại một giây nào, mặc cho lưỡi đao gió chém lên người mình. Gã nhanh chóng lướt về phía Nguyệt Như Ngữ, để lại vô số tàn ảnh.
Uy lực của lưỡi đao gió nhìn thì có vẻ lớn thế nhưng lại không thể gây ra bất kỳ thương tích nào trên người Nguyệt Hổ.
Sắc mặt Nguyệt Như Ngữ xám xịt, năng lực của Nguyệt Hổ đúng là luyện ra để khắc chế mình mà.
Lẽ nào Tôn Giả thực sự đã biết rõ nhất cử nhất động của mình từ lâu rồi à?
"Rầm!"
Nắm đấm được sương mù đỏ bao quanh tàn nhẫn nện xuống đầu Nguyệt Như Ngữ, đánh cô ta văng ra ngoài.
Cơ thể của mềm mại của Nguyệt Như Ngữ đập thẳng xuống đất, Nguyệt Hổ không đuổi theo nhưng khí mang đỏ thẫm của gã lại bao trùm Nguyệt Như Ngữ, đè chặt cô ta trên mặt đất.
Côn Thiên nhìn cảnh này thì ánh mắt toát ra vẻ bất mãn.
Gã chưa bao giờ hiểu được tại sao Tôn Giả đã sớm biết hành động bất trung của Nguyệt Như Ngữ mà còn không có ý định giết chết, trái lại còn khắp nơi che chở cho con ả này.

Bình Luận

0 Thảo luận