Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 877: Hội tụ một đường

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Lấy thực lực của người đàn ông này, nữ căn bản nhân đừng nghĩ tới chuyện làm một cọng tóc gáy của ông ta bị thương.
Nhưng lúc này tay của nữ tử lại cắm sâu vào phần bụng của người đàn ông, chỉ có thể chứng minh người đàn ông cố ý làm như vậy.
Nhìn bàn tay mình đầy máu tươi, hai mắt bạo ngược của Thanh Oanh dần thanh minh.
Thanh Oanh không dám tin mà rút tay ra, lảo đảo lui lại hai bước.
"Vì sao, vì sao?" Thanh Oanh lẩm bẩm nói.
Sở Mộc Tâm cố nén đau đớn, vội vã đỡ Thanh Oanh, ôm nàng ta vào trong ngực.
"Ta sẽ đi cùng nàng, nàng ở đâu ta sẽ ở đó, nàng không cần sợ, cùng nhau sinh ra, cùng nhau chết đi."
Thanh Oanh nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của Sở Mộc Tâm, đột nhiên nàng ta gào khóc.
Đúng vậy, nàng ta sợ, sợ ông ta đột nhiên rời khỏi chính mình.
Sợ ông ta nhét một mình nàng ta vào Bất Chu giới.
Nàng ta muốn Bất Chu giới an định lại, như vậy ông ta sẽ không rời đi nữa.
"Không sợ, không sợ. '
Sở Mộc Tâm nhẹ nhàng vỗ lưng Thanh Oanh, ôn nhu nói.
Tiêu Trần giơ ngón tay cái với Sở Mộc Tâm lên, lần đầu tiên được thấy phá ma như vậy.
Phá ma lại còn tán được gái, đúng là một tay chơi nha!
Lúc này, một lưu quang bảy màu đột nhiên lướt đến, bóng hình Phong Linh Nhi xuất hiện ở trước mặt Tiêu Trần.
Phong Linh Nhi không nói lời nào mà ôm lấy Tiêu Trần: "Đi, tôi mang anh rời khỏi Bất Chu giới."
Nhìn thấy Phong Linh Nhi, thần sắc Sở Mộc Tâm bỗng nhiên ngưng trọng, khí tức quanh thân không ngừng lơ lửng chung quanh thân thể.
Nữ nhân này thật mạnh, đây là cảm giác đầu tiên của Sở Mộc Tâm.
Phong Linh Nhi cũng nhìn Sở Mộc Tâm hình như nhận thấy đối phương không có ác ý, Phong Linh Nhi khẽ gật đầu.
"Ai ai ai, hai ngươi làm gì vậy? Liếc mắt đưa tình, bỏ tôi xuống, nói ôm là ôm, không có chút sĩ diện nào."
Tiêu Trần lắc lắc thân thể nhỏ, muốn tránh thoát nhưng tay của Phong Linh Nhi giống như tay hổ.
Mặc cho Tiêu Trần xoay thân thể thành bánh quẩy, cũng không tránh thoát được.
Phong Linh Nhi khẽ gật đầu với Sở Mộc Tâm, cũng không có ý tứ trao đổi.
Phong Linh Nhi ôm Tiêu Trần, bóng hình hóa thành một dải lưu quang bảy màu, rời khỏi nơi này.
Tiểu công chúa nhìn thấy Tiêu Trần thoát khỏi nguy hiểm mới rời khỏi, tâm tình khẩn trương cuối cùng cũng trầm tĩnh lại.
Nhưng Phong Linh Nhi hóa thành lưu quang bảy màu, đi nhanh, trở về lại nhanh hơn.
Hơn nữa còn là bị đánh bay trở về.
Lúc Sở Mộc Tâm mới vừa ổn định bụng bị thương lại, lưu quang bảy màu hung hăng đập vào phía trên cung điện như sao chổi va chạm.
"Rầm!"
Sóng xung kích kinh khủng, còn bập bềnh tản ra như gợn nước.
Trong chốc lát toàn bộ cung điện hóa thành phế tích.
Thần sắc Sở Mộc Tâm căng thẳng, trong nháy mắt sóng trùng kích dập dờn bồng bềnh tràn ra đã ném ra một hạt châu nhỏ màu xanh.
Trong nháy mắt từng vòng bảo hộ nhỏ màu xanh bao phủ tất cả, bảo vệ toàn bộ người trong cung điện.
Những binh lính kia, còn có tiểu công chúa nhặt về một cái mạng nhỏ, cuối cùng không có người vô tội bị vạ lây.
"Ọe. ' m thanh miệng lớn nôn ra máu vang lên trong phế tích.
Bụi mù tán đi, bóng dáng Phong Linh Nhi hiện ra một trong cái hố to.
Phong Linh Nhi ôm Tiêu Trần thật chặt, dùng thân thể làm đệm thịt che chở Tiêu Trần.
Phong Linh Nhi vội vã lau máu tươi bên mép, đứng lên đi ra từ trong hố lớn.
Tiêu Trần nhìn chằm chằm trời cao, nhẹ nhàng nói: "Thả toi xuống, không được đi đâu cả."
Phong Linh Nhi thả Tiêu Trần xuống, trong tay xuất hiện một trường kiếm bảy màu, chăm chú nhìn trời cao xa xôi.
Hình như Sở Mộc Tâm cũng cảm nhận được cái gì, đi tới bên cạnh Tiêu Trần hỏi: "Tiểu tử à, phía trên kia là vật gì?"
"Bàn Cổ Tà Tương."
Tiêu Trần nói, sờ sờ sau thắt lưng, đoản đao của mình lại biến mất.
Tiêu Trần quay đầu nhìn tiểu công chúa hỏi: "Tiểu mỹ nữ, đao của tôi đâu?"
Tiểu công chúa nghe xưng hô "Rất khác biệt" này thì có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Tiểu công chúa nghịch ngón tay, yếu ớt nói: "Không biết, khi đó tôi ngất đi, không quá chú ý."
"Cái gì là Bàn Cổ Tà Tương?" Sở Mộc Tâm có chút nghi ngờ hỏi.
"Để vị mỹ nữ này giải đáp cho ông."
Tiêu Trần nhắm hai mắt lại thật chặt, tiếp đó bỗng nhiên mở mắt.
Tay phải bỗng nhiên nắm chặt trên không trung: "Tới."
Một hào quang rực rỡ kéo tới từ chân trời.
Bỗng nhiên một đoản đao xuất hiện trong tay Tiêu Trần.
Một con bò cạp nhỏ màu tím, đột nhiên nhảy ra ngoài từ trong đao, leo lên đầu Tiêu Trần.
Có vẻ là thấy chủ nhân tỉnh rồi nên bò cạp nhỏ vui đến mắt híp lại.
Nó dùng hai càng lớn không ngừng nghịch tóc Tiêu Trần.
Tiêu Trần cảm thấy tiểu tử này thật sự rất thú vị.
Nhìn bề ngoài như đao linh, nhưng trên bản chất lại không giống.
Hình như tiểu tử này là một cá thể độc lập, nó không khống chế được đao, có vẻ đao cũng không có quản chế gì đối với nó.
Muốn ra thì ra, muốn vào thì vào.

Bình Luận

0 Thảo luận