Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1226: Vô liêm sỉ

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Còn Hắc Phong, hai chân chống nạnh, chửi ầm vào học viện.
"Đồ trời đánh, tại sao tòa nhà ông đây đang tu sửa lại bị cánh cổng của anh đập vỡ hả?"
"Thanh Y, cút ra đây cho ông, hôm nay không cho ông một lời giải thích, heo gia gia sẽ không để yên cho anh đâu."
Nhìn thấy Hắc Phong đang chửi ầm, Tiêu Trần cười run lên.
"Đại ca." Một nhóm đại hán mặc vest nhìn thấy Tiêu Trần, cung kính hô lên.
Tiêu Trần vui vẻ hỏi: "Ừ, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao con heo chết tiệt này lại tức giận thế?"
"Trời giáng tai họa bất ngờ á, đại ca." Một đại hán mặc vest lau mồ hôi lạnh trên trán, tựa hồ lòng còn sợ hãi.
"Chúng tôi đang ở trong tòa nhà, vừa ca hát vừa sửa chữa, đột nhiên, đậu má một cái cổng đập tới. Nếu không phải mạng của mấy anh em chúng tôi lớn thì đã ngỏm ở đó rồi."
"Lẽ nào lại như vậy." Tiêu Trần "tức giận" gật đầu, chỉ chỉ vào học viện căm phẫn quát: "Bồi thường, phải để Thanh Y bồi thường, con mẹ nó đang ca hát sửa chữa, đột nhiên bị cái cổng đập nát. Ai mà chịu nổi? Thiệt hại về tài sản, thiệt hại về tinh thần, không thể thiếu được."
Cô gái bên cạnh nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm: "Cổng thành không phải bị chó của cậu thổi bay sao, tại sao lại đổ học viện của người khác?"
Chưa bao giờ thấy một người vô liêm sỉ như vậy.
Nghe Tiêu Trần nói xong, một đại hán mặc vest lấy điện thoại di động ra, vẻ mặt đằng đằng sát khí: "Đại ca, có muốn gọi tất cả anh em kết nghĩa đến không, chúng ta cùng nhau giết vào."
"Đầu óc ngươi có hố à!" Hắc Phong tức giận giơ móng heo: "Ông đây là miệng nghiện, giết đi? Các anh còn muốn lăn lộn sao? Không nhìn coi đây là nơi nào? Trong đầu chứa sh* t à?"
"Con heo chết tiệt, vận khí rất tốt ha!" Tiêu Trần cúp hạt dưa vui vẻ bắt chuyện.
Con mắt heo của Hắc Phong nheo lại, nghi ngờ nói: "Trần Ca Nhi, sao anh lại ở đây? Có phải anh ném cái cổng qua đó không?"
"Haha! Ông đây rảnh rỗi như vậy sao?" Tiêu Trần vừa cúp hạt dưa vừa đi về phía học viện.
Hắc Phong càng nhìn càng thấy hoài nghi, cái cổng tám chín phần mười là bị Trần Ca Nhi ném qua.
"Phi! Điên mất thôi." Hắc Phong mắng một câu, ngồi lên xe chạy nhanh như một làn khói.
Cô gái theo sát Tiêu Trần, bộ dáng như đang muốn nói lại thôi, như thể có điều gì đó muốn nói với Tiêu Trần.
Tiêu Trần đột nhiên dừng lại, quay người lại, cô gái đang mãi suy nghĩ xem nên mở miệng thế nào không để ý đến động tác của Tiêu Trần, lặp tức chui đầu vào trong ngực của Tiêu Trần.
"Cô đang yêu thương nhung nhớ tôi ấy à?" Tiêu Trần vui vẻ vỗ mông cô gái.
Cô gái đau đến nỗi gần như bật khóc.
Cảm thấy mông đau rát, khuôn mặt cô gái đỏ bừng vì xấu hổ, đẩy Tiêu Trần ra.
"Lưu manh!"
Tiêu Trần giơ tay phải vẻ mặt vô tội: "Chính cô đụng vào mà, tại sao tôi lại trở thành lưu manh rồi hả?"
"Anh..." Cô gái dậm chân giận dữ bỏ chạy.
Lúc này, một đội ngũ khoảng mười người đang tiến vào học viện.
Tiêu Trần tò mò nhìn những người này: "Long khí, xem ra là người của Long gia."
Lúc này, cô gái lại chạy trở về, ngượng ngùng hỏi: "Tôi có thể hỏi một xíu không, anh viết câu thơ đó à?"
"Câu thơ gì?" Tiêu Trần ngơ ngác.
"Chính là câu...!" Cô gái rất muốn bóp chết Tiêu Trần, lời mình nói không bao lâu mà đã quên mất rồi sao?
Tiêu Trần vẻ mặt mờ mịt: "Câu nào?"
Tiêu Trần được xưng là bao cỏ siêu bự, lọi chuyện ngâm thi tác đối, phong hoa tuyết nguyệt liên quan cái rắm với hắn.
"Là câu..." Cô gái có vẻ hơi khó mở miệng, ậm ừ nói: "Kiếp này chuyển núi, chuyển sông, chuyển Phật tháp, không phải vì tu hành kiếp sau..."
Câu cuối cùng cô gái không nói ra được, thật sự có chút thẹn thùng.
"À, cái này à!" Tiêu Trần bừng tỉnh đại ngộ, không thể nhìn ra cô bé này lại là một cô gái văn nghệ.
"Khụ khụ, cái gì từ miệng tôi nói ra, đương nhiên là do tôi viết." Tiêu Trần vẻ mặt đứng đắn.
Vô sỉ, quá vô sỉ, thật mẹ nó vô sỉ.
Đây rõ ràng là thơ của Thương Ương Gia Thố, vào tay Tiêu Trần thì lập tức trở thành thơ của hắn rồi.
Tiêu Trần trợn mắt nói lời bịa đặt, từ trước đến nay đều là kẻ mặt không đỏ, tim không đập.
Nhìn thấy biểu hiện của Tiêu Trần như vậy, cô gái rõ ràng đã tin tưởng.
"Vậy... chỉ có một câu duy nhất thôi sao? Còn có câu nào khác không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái đỏ bừng hỏi.
Tiêu Trần gật đầu, thâm tình chân thành nhìn cô gái nói: "Tất nhiên là có."
Nhìn vào ánh mắt thâm tình Tiêu Trần, cô gái không thể phân biệt được chàng trai này đang nói thật hay chỉ là đang trêu chọc mình.
Tiêu Trần nhìn về phía xa một cách "u buồn", nhẹ nhàng nói.
Thật trùng hợp, đám người Thanh Y cũng mang người ra đón người Long gia.
Bọn họ tình cờ được nhìn thấy cảnh tượng "tao khí" này.
Giọng nói của Tiêu Trần dịu dàng và thâm tình, giống như tình nhân đang thì thầm bên tai.
"Đêm hôm đó, ta nghe tiếng kinh Phật, chẳng phải vì lĩnh hội, mà chỉ để lần theo hơi thở của người
Tuần trăng đó, ta xoay chuyển kinh luân, chẳng phải vì siêu độ, mà chỉ để chạm đến ngón tay của người.

Bình Luận

0 Thảo luận