Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 632: Tin người nào đây.

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Bóng hình Tiêu Trần từ từ phai nhạt, rời khỏi cái bụng Ngạ Quỷ.
"Tiểu tử, vừa rồi cậu đi đâu thế? Tại sao tôi không cảm nhận được sự tồn tại của cậu nữa."
Hình Thiên nhìn thấy Tiêu Trần xuất hiện thì vội vàng chạy tới.
Tiêu Trần lắc lắc đầu nói: "Không có việc gì."
Tiêu Trần nhìn Hình Thiên hỏi: "Có biết có một nơi gọi là Thiên Nhất sơn không?"
"Không biết." Hình Thiên thành thật trả lời.
"Tôi, tôi... Hình như tôi đã từng nghe thấy cái tên này." Lục Thường yếu ớt giơ tay lên.
"Ồ?" Tiêu Trần cũng hơi bất ngờ.
Thời đại mà Đại Đế tồn tại cách bây giờ không biết bao nhiêu năm, căn bản là không cùng một kỷ nguyên. Làm sao con nhóc ranh kia lại biết đến cái tên này chứ?
Lục Thường hơi ngượng ngùng gãi đầu nói:
"Tôi cũng chỉ vô tình nghe được thôi. Lúc nương nương cùng mọi người nói chuyện có nhắc đến một chỗ như vậy.
Nương nương nói ở cực tây có một ngọn núi lớn đen thui. Chỗ đó từ xưa đến nay chính là vùng đất thần vẫn lạc. Không ai dám tới gần chỗ đó."
Lục Thường nỗ lực nhớ lại, lời nói không được rõ ràng lắm.
Vùng đất cực tây? Cả Địa Cầu có bao lớn, vùng đất cực tây này có thể tây đến đâu chứ?
Tiêu Trần lắc đầu, đoán chừng cũng là tin vỉa hè.
Nhưng ngọn núi đen mà Lục Thường miêu tả thì Tiêu Trần thấy đúng là có tí quen quen.
Hình như trong mảnh vỡ ký ức mà Tiêu Trần nhân tính để lại, hắn đã từng nhìn thấy một ngọn núi đen.
Tiêu Trần cố gắng nhớ lại, rất nhanh đã tìm được đáp án.
Sau khi đại chiến kết thúc, hình như Vô Bì lão nhân kia đã biến mất trong một ngọn núi đen như vậy.
Tiêu Trần gật đầu nói với Hình Thiên: "Tôi phải rời khỏi đây vài ngày. Ông ở chỗ này chờ tôi, trước khi tôi trở về thì đừng tu hành gì cả."
"Ầy, được rồi!" Hình Thiên suy nghĩ một lát mà chỗ hiểu chỗ không, thế nhưng vẫn ồm ồm đồng ý.
Bóng hình Tiêu Trần dần dần phai mờ rồi xuất hiện trong Lôi Trì Thiên Chinh.
Tuy Tiêu Trần nhận định tin tức Thiên Nhất sơn là tin vỉa hè của đám thần tiên rảnh háng này.
Nhưng để đề phòng vạn nhất nên hắn vẫn đích thân đi một chuyến.
Sau khi hỏi han một vòng thì Thiên Nhất sơn đám thần tiên này nhắc đến là do có một lão đầu đề cặp đến
Thế nhưng lai lịch của lão đầu này thì lại không ai biết được.
Thấy đám thần tiên phối hợp như vậy nên Tiêu Trần rất chi là rộng lượng, giảm thời gian luyện hồn từ một năm xuống còn 11 tháng 29 ngày.
Tiêu Trần vẫn quyết định trở về tiểu động thiên, xem thử có manh mối gì không.
Thời gian mười ngày ước định với Thanh Y vẫn còn rất lâu, thừa dịp rảnh rang có thể làm rõ chuyện này.
Trước tiểu động thiên vẫn là khung cảnh quỷ khí âm trầm, ở đây có một nhánh quân đội thủ vệ.
Tiêu Trần đến làm cho những chiến sĩ này kéo cao cảnh giác, hắn cũng không có sở thích làm khó người bình thường nên đưa giấy chứng nhận của mình cho người phụ trách. Sau khi được xác nhận thân phận thì Tiêu Trần nhận được đãi ngộ cực cao.
Tiêu Trần phát hiện hình như tinh thần chiến sĩ phòng bị ở chỗ này đều không được tốt, thậm chí có rất nhiều người treo hai vành mắt thâm sì trên mặt, giống như lâu rồi không ngủ ngon giấc.
Tiêu Trần dò xét một lượt. Xung quanh cũng không có quỷ khí, yêu khí này kia, tại sao tinh thần những chiến sĩ này lại kém như vậy chứ?
Hơn nữa xung quanh đề phòng rất nghiêm ngặt, thậm chí còn có vũ khí hạng nặng như xe tăng. Tiêu Trần cảm thấy khá là nghi ngờ.
"Chỗ này đề phòng nghiêm ngặt thế này là do xảy ra vấn đề gì à?"
Phụ trách chỗ này là một người trung niên rất uy nghiêm tên Trương Chi Miểu. Hắn ta cũng là một người tu hành, chắc đến từ Mạng Nhện.
Nghe Tiêu Trần hỏi xong, vẻ mặt Trương Chi Miểu ưu sầu nói: "Ban đầu chỗ này vốn thì không cần canh gác. Lần trước, sau khi việc học viện đi thăm dò đã phải hứng chịu thương vong quy mô lớn thì mọi người cũng biết tiểu động thiên quá nguy hiểm, căn bản là không có ai dám tới.
Nhưng bắt đầu từ khoảng một tháng trước, cứ đến nửa đêm là trong núi lại vang lên những tiếng lục lạc rất quỷ dị."
Nói đến đây, Trương Chi Miểu run rẩy. Hắn ta có hơi căng thẳng, thở dài một hơi rồi nói tiếp.
"Tiếng lục lạc nghe thanh lãnh nhưng hết nhưng lạ ở chỗ nó truyền rất xa. Người trong một thành nhỏ cách chỗ này 200 km mà đêm nào cũng bị tiếng lục lạc đánh thức.
Bây giờ nó khiến lòng người hoảng sợ, bên trên không thể không phái người giải quyết vấn đề này."
Tiêu Trần gật đầu hỏi: "Tìm ra được vấn đề chưa?"
Trương Chi Miểu lắc lắc đầu nói: "Haizzz, tìm được gì đâu, ngay cả tiếng lục lạc từ đâu tới còn chưa làm rõ nữa là.
Ở chỗ này hơn một tháng, tôi sắp bị hành cho thần kinh suy nhược luôn rồi."
Nhìn dáng vẻ nghi thần nghi quỷ của Trương Chi Miểu, Tiêu Trần cảm thấy hơi buồn cười.
Nhưng cũng không thể nói là hắn ta nhát gan. Nửa đêm có tiếng lục lạc mà lại còn ở trong rừng núi vọng ra, dự là ai không ngủ được cả tháng trời thì cũng như vậy thôi.

Bình Luận

0 Thảo luận