Mỹ nam tử tóc đỏ xinh đẹp đang nấu đồ ăn vặt, nhìn bốn mặt trời trên bầu trời, khẽ nheo mắt lại.
Tương truyền, những mặt trời này là con mắt của những đại năng thượng cổ ngã xuống trong khu phế tích vĩ đại.
Bọn họ không cam lòng, cho dù sau khi ngã xuống, bọn họ cũng phải để mắt tới thế giới này.
Kỳ Lân tinh có chút lo lắng, bởi vì hai ngày nay phế tích lớn càng ngày càng cáu kỉnh.
"Đại Đế, nếu không chúng ta không nên ra khơi, hiện tại quá nguy hiểm."
Tiêu Trần thần tính nhấp một ngụm kem, phồng má nói: "Không muốn, ta muốn đi hái hoa thiên cơ, đào sao băng linh đinh."
Thiên Lang tinh nắm chặt lấy bàn chân nhỏ của Tiêu Trần thần tính, nhẹ nhàng xoa bóp, sốt sắng nói: "Đại Đế, bây giờ đang thời buổi rối loạn, biển cũng bắt đầu rung chuyển, cho nên bây giờ ra khơi thật sự không thích hợp."
Tiêu Trần thần tính nghiêng đầu sang chỗ khác, vẻ mặt không vui.
Tất cả mọi người đều không nhịn được cười cười, tính tình trẻ con của Đại Đế lại nổi lên rồi.
Vào lúc này, một tia sáng vàng thần thánh chợt lóe lên trên trán Tiêu Trần thần thánh.
Trên trán xuất hiện một đồng tử thẳng đứng.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, một cỗ khí thế khủng bố phóng ra, bao phủ chung quanh.
"Tại sao Thiên Cơ Đồnglại mở mắt rồi?"
Thiên Lang tin nhanh chóng ôm lấy Tiêu Trần thần tính vào lòng, lo lắng quan sát xung quanh, bất cứ lúc nào cũng có thể chuồn đi.
Tiêu Trần thần tính gãi gãi đầu tựa hồ có chút bối rối.
"A, ta đã nhớ ra, ngươi còn nhớ nha đầu Tử Linh Lung kia không?"
Mọi người nhìn nhau gật đầu.
Tử Linh Lung đã từng gặp qua Đại Đế một lần, Đại Đế không có việc gì liền cho nữ nhân một quẻ.
Vào thời điểm đó, họ đã thảo luận rất kỹ lưỡng về chuyện cả đời giữa Tử Linh Lung và Đại Đế.
Bởi vì Tử Linh Lung quả thực rất được người ta ưa thích.
"Chuyện này có liên quan gì đến Tử Linh Lung sao?"
Kỳ Lân tinh vẫy tay, ra hiệu mọi người triệu hồi cảnh giới.
"Ta lúc đó đoán ra cô ta bị một lần đại kiếp nạn, cho nên ta để lại cho cô ta một ít đồ, he he ~~."
Sau khi cắn miếng kem cuối cùng, Tiêu Trần thần tính định thần vươn bàn tay trắng nõn và mềm mại ra nhìn Kỳ Lân tinh một cách đáng thương.
Kỳ Lân tinh kiên quyết lắc đầu: "Đại Đế, ngươi hôm nay ăn ba que rồi, vượt quá tiêu chuẩn."
"Quỷ keo kiệt." Tiêu Trần thần tính lẩm bẩm, chui ra khỏi ngực Thiên Lang tinh.
Tiêu Trần thần tính nhẹ nhàng lau con ngươi thẳng đứng ở trên trán, một đạo ánh sáng màu vàng uy nghiêm trào ra.
Môi trường kỳ lạ ở đây ngay lập tức tràn ngập linh khí thần thánh.
"A? Đại ma đầu, lão lưu man."
Tiêu Trần thần tính kinh ngạc một hồi.
Nghe vậy, tất cả mọi người không chút do dự, mang theo Tiêu Trần thần tính bôi dầu vào lòng bàn chân rồi chuồn đi.
Không có một ngàn tám trăm lần xuất hiện, bộ dạng thành thạo này còn lâu mới làm được.
"Hả?" Tiêu Trần thần sắc vẻ mặt đáng yêu: "Đừng căng thẳng, bọn họ không có ở đây."
Lúc này, trong ánh sáng vàng linh thần thánh, một bức tranh xuất hiện, chính là nơi có Đại Bạo Diễm trong hư không.
Và một đứa trẻ, đối diện với bức tranh, điên cuồng búng cái lưỡi hồng của mình.
"Phù..." Người nào người nấy đều thở hắt ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Bọn họ sợ hai ông tướng ma tính và nhân tính này đến thế đều có nguyên nhân cả đấy.
Sợ Đại Đế ma tính là vì khi ngài ấy vừa gặp Đại Đế thần tính thì sẽ nhào vào choảng nhau ngay
Hãi Đại Đế nhân tính là do sợ lão lưu manh này sẽ khiến vị Đại Đế thần tính thuần khiết, lương thiện nhà mình mọc lệch.
Có một lần lão lưu manh này đã xúi giục Đại Đế thần tính đi tới dòng sông thời gian, nhìn lén các tiên nữ tắm gội.
"Úi, đáng yêu quá đi! Cậu còn có nanh mèo nè, cho tôi sờ thử được không?"
Tiêu Trần thần tính vẫy vẫy tay với đứa nhỏ đang lè lưỡi, nét mặt rất chi là hớn hở
...
Lúc này, trong hư không.
Hình ảnh Đại Phế Tích đã hiện ra trước mặt hai người.
"Hừ!"
Tiêu Trần ma tính vừa nhìn thấy Tiêu Trần thần tính thì sắc mặt đã tối hù, chẳng vui vẻ gì.
Tiêu Trần nhân tính mím môi, lén giấu cái răng cương thi nho nhỏ của mình đi.
"Bà nội nó, không hổ là từ một thần hồn phân liệt ra, sở thích cũng con mẹ nó giống nhau như đúc."
"Cậu đừng để Đại Ma Đầu kia ôm, được không?" Tiêu Trần thần tính không vui nhìn Tiêu Trần nhân tính.
Tiêu Trần nhân tính lườm con hàng này một cái, chuyện này hắn có thể tự quyết định được chắc.
Tiêu Trần ma tính nghe thế thì càng không vui, trong tay xuất hiện một thanh trường đao.
"Bây giờ ông chém chết bà mi luôn."
Đối mặt với Tiêu Trần thần tính, Tiêu Trần ma tính luôn dễ dàng đánh mất lý trí.
"Tới đi, tới đi, làm trận solo. Đứa nào thua thì phải sủa như chó con."
Tiêu Trần thần tính không cam lòng yếu thế, rút ra một con dao gọt hoa quả nhỏ rồi gào lên không khoan nhượng.
"Con mẹ nó chứ!" Nhìn con dao gọt hoa quả nhỏ tí teo, Tiêu Trần ma tính suýt nữa thì nổi điên tại chỗ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận