Thập Nhất nghi ngờ sờ sờ cái đầu nhỏ của mình. Tới tận bây giờ giờ cô bé còn không biết là mình có người thân đấy, đến cha mẹ mình là ai cô bé còn chẳng biết nữa là.
Thập Nhất lắc đầu: "Cháu không có nhà."
Ông lão cười híp mắt đưa tay về phía Thập Nhất giống như muốn kéo cô đi.
"Tiểu Thập Nhất, con có nhà. Chỗ đó gọi là Yên Ba Hạo Miểu."
"Yên Ba Hạo Miểu ạ?" Thập Nhất lắc đầu, né tránh bàn tay của ông lão.
Mí mắt ông lão giật giật nhưng vẫn không nổi giận.
Lúc này ngọn lửa đen bên cạnh Thập Nhất đột nhiên vặn vẹo, có một con quạ đen từ trong đó bay ra.
Cặp mắt đục ngầu của quạ đen nhìn ông lão, tràn đầy vẻ châm chọc.
Nhìn thấy con quạ đen này thì trái tim ông lão chợt thắt lại, ánh sáng trên người liên tục chớp tắt nhưng đã muộn rồi.
Đôi mắt quạ đen đột nhiên sáng lên, một đồ án quỷ dị xuất hiện ở trong đó.
Đồ án nhẹ nhàng xoay tròn, tiếng kêu thảm thiết của ông lão không ngừng vang lên.
Chẳng biết từ lúc nào ngọn lửa đen đã bám lên cơ thể ông ta, ánh sáng trắng nhìn có vẻ rất mạnh kia lại trực tiếp bị hòa tan.
Trong chớp mắt ông lão đã bị đốt sạch không thừa lại tí gì, thậm chí là ngay cả một mảnh xương vụn cũng không còn.
Thập Nhất tò mò nhìn chỗ đó, cái đầu nhỏ không hiểu tại sao ông lão kia đột nhiên biến mất.
Thập Nhất nhìn quạ đen, tò mò hỏi: "Chim nhỏ ơi, ông lão kia đâu rồi?"
Nghe cách gọi của Thập Nhất, quạ đen dùng ánh mắt bất mãn nhìn cô bé.
"Tạch rồi."
Giọng nói dễ nghe của phái nữ bất ngờ phát ra từ miệng quạ đen khiến Thập Nhất bị dọa cho giật nảy cả người
"Chim nhỏ ơi, mi, mi biết nói à?" Thập Nhất lắp bắp hỏi. Cô bé vốn thấy thú vị nên mới hỏi, không ngờ quạ đen lại biết nói chuyện
"Cả nhà mi đều là chim nhỏ, bà đây tên là Mỹ Lệ, Tiêu Mỹ Lệ. Còn gọi tầm bậy tầm bạ, bà đây thui mày luôn bây giờ."
Quạ đen hung tợn nói rồi xòe cánh bay về phía xa.
"Ranh con xấu xí đuổi cho kịp đấy. Đại Đế đang chờ chúng ta."
"Dạ, vâng." Thập Nhất ôm mớ cỏ Răng Chó, chậm rãi đuổi theo quạ đen.
"Chị Mỹ Lệ ơi, chờ em với!" Thập Nhất thở hổn hển hô to.
Quạ đen bất mãn quay đầu lại nhưng vẫn thả chậm tốc độ.
Cô thực sự không hiểu tại sao Đại Đế lại thích một con ranh xấu xí như vậy chứ.
"Oà."
Thập Nhất nhìn khe nứt lớn ngăn cản lối đi, há miệng oa oa khóc lớn.
Quạ đen hay nói là Tiêu Mỹ Lệ, đậu trên một cái đầu người dữ tợn, trong mắt toàn là ý cười ranh mãnh.
"Chị Mỹ Lệ ơi, em, em không qua được." Thập Nhất nhìn Tiêu Mỹ Lệ, có vẻ vô cùng đáng thương nói.
"Vậy mi nhảy xuống đi, nhảy xong thì linh hồn mi có thể bay lên được rồi."
Giọng nói của Tiêu Mỹ Lệ cực kỳ có tính mê hoặc, vừa dịu dàng như nước nhưng cũng như ác ma nói nhỏ bên tai.
Thập Nhất liều mạng lắc đầu: "Nhảy đi xuống sẽ chết đấy."
Tiêu Mỹ Lệ hơi kinh ngạc nhìn con ranh xấu xí đối diện, trong cặp mắt đục ngầu thỉnh thoảng lại hiện lên ánh sáng đỏ tươi.
"Thế mà lại không bị mê hoặc, Xích Tử Chi Tâm à?"
Tiêu Mỹ Lệ xòe cánh bay qua quắp Thập Nhất bay về chỗ Tiêu Trần.
Tiêu Trần quẳng cái đầu trong tay đi, sưu hồn đã kết thúc.
Tuy không có tin tức về cửa truyền tống nhưng lại có một thứ rất thú vị.
Tiêu Trần quyết định đến 'Trầm Phù Sạn Đạo' một chuyến, hình như chỗ đấy có một vị cao thủ tên là Tôn Giả.
"Bịch!"
Tiêu Mỹ Lệ túm lấy Thập Nhất rồi thả xuống trước mặt Tiêu Trần.
Không để ý tới cả người đau nhức vì bị ném, Thập Nhất chạy đến kéo góc áo Tiêu Trần, gương mặt đầy vẻ mãn nguyện.
Tiêu Trần kỳ quái nhìn Thập Nhất, không rõ vì sao con nhóc này lại hớn nhở như vậy.
Tiêu Mỹ Lệ hơi chột dạ sà xuống vai Tiêu Trần, hỏi: "Đại Đế, tiếp theo đi đâu ạ?"
"Trầm Phù Sạn Đạo."
Tiêu Trần tiến lên phía trước, Thập Nhất giống như một cái đuôi nhỏ kéo góc áo Tiêu Trần, vui vẻ đi theo sau lưng.
Nguyệt Như Ngữ lẳng lặng nằm trên nền đất lạnh như băng.
Y phục rách nát không che được thân thể trắng như tuyết, cô ta lẳng lặng nhìn cảnh hoang tàn khắp nơi trên cánh đồng hoang nhưng lại không hề sợ hãi, thậm chí còn thấy hơi phấn kích.
"Sức mạnh như vậy thì có thể phân cao thấp cùng Tôn Giả rồi."
Nguyệt Như Ngữ nhìn theo hai bóng dáng người, trong mắt lóe lên ánh sáng kinh người.
Tiểu Thập Nhất vui vẻ xong thì lại lâm vào sợ hãi vô ngần, bởi vì lúc này trên mặt đất chỗ nào cũng có tay cụt chân đứt, cảnh tượng không khác gì địa ngục vô gian.
Bỗng nhiên thấy một người sống, Thập Nhất lập tức kéo kéo góc áo Tiêu Trần.
"Anh ơi, chỗ kia có một chị gái kìa."
Tiêu Trần đã phát hiện Nguyệt Như Ngữ đang bị thương nặng từ lâu rồi nhưng lại không có hứng thú gì.
Tiêu Trần không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
Hai ngươi đi ngang qua bên cạnh Nguyệt Như Ngữ, Tiêu Trần thậm chí còn không thèm liếc cô ta lấy một cái.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận