Tiêu Trần thần tính cọ tới cọ lui, lấy ra từ không khí trước mặt một mảnh ngọc thạch màu xanh lục nhỏ chừng nắm đấm.
Ngọc thạch óng ánh trong suốt, bên trong có các loại dị tượng hiện ra.
Tiêu Trần nhân tính vui đến mắt cũng híp lại, có đồ chơi này thì cơ bản tính mạng của mình có thể được bảo đảm rồi.
"Cậu buông tay cho ông đây." Tiêu Trần nhân tính kéo lấy Sơn Thần Ngọc, nhưng mà Tiêu Trần thần tính cứ mang dáng vẻ quật cường, vẫn không buông ra.
"Không được, không buông."
"U là trời, thằng oắt này còn rất kiên cường, ông đây trở tay lại móc ra."
Tiêu Trần nhân tính trở tay tạo thành động tác khỉ con hái đào.
Cử động này dọa Tiêu Trần thần tính sợ đến buông lỏng tay ra.
"Cậu cậu cậu lưu manh, cậu là một kẻ đại ngu ngốc." Tiêu Trần thần tính sợ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
"Khục khục ha ha ha!" Tiêu Trần nhân tính cười ha ha, nhét Sơn Thần Ngọc vào trong miệng mình.
"Được rồi, đi thôi, đi thôi, đi ra ngoài nào." Tiêu Trần nhân tính hài lòng vỗ cái bụng, gật gù đắc ý đi tới phía trước.
"Chờ tôi một chút, đại ngốc." Tiêu Trần thần tính đuổi theo Tiêu Trần nhân tính, lôi kéo chéo áo của hắn, một vẻ yếu ớt.
"Thần côn, rảnh rỗi thì giúp tôi coi một quẻ, xem xem lần này bạn thân đi đầu thai có vận thế gì."
"Không cần, không tính."
"Cái mông của cậu lại ngứa ngáy đúng không?"
"Cậu dám."
"Nhìn kìa, máy bay."
"A! Thật vậy chăng?"
"Bốp! Bốp! Bốp!"
"Cậu là một lão lừa đảo, lão lưu manh, đại ngu ngốc."
Trong hư không, thân thể Tiêu Trần lặng lặng xếp bằng ở đây.
Lúc này trên người Tiêu Trần đã không còn xuất hiện biến hóa nào khác, chỉ là thân thể mới lớn lên, trong màu đen lại hơi tái, thực sự có chút khó coi.
Ba hư ảnh vây quanh nhìn thân thể một hồi lâu.
Tiêu Trần thần tính run lẩy bà lẩy bẩy hỏi: "Đại ma đầu, đồ xấu xí này là ai vậy?"
Tiêu Trần ma tính khó có lúc lộ ra vẻ vui mừng, mỉm cười nói: "Đồ xấu xí này chính là mi á, lão lừa đảo."
"Oa" Tiêu Trần thần tính liền khóc tại chỗ.
"Tôi mới không dùng thứ xấu như vậy đâu, tôi phải về nhà, tôi muốn tìm mẹ yêu."
Tiêu Trần nhân tính lại mang vẻ mặt mờ mịt nhìn Tiêu Trần ma tính hỏi: "Đồ Tể, cậu rời khỏi Địa Cầu có xa lắm không?"
Tiêu Trần ma tính suy nghĩ một chút: "Hình như rất xa."
Tiêu Trần nhân tính trợn mắt, con hàng này nói rất xa, chắc là phải vượt qua mấy tinh hệ.
"Đúng vậy, cậu cảm thấy ông đây muốn trở về à? Vậy thì các cậu phải phân chia thân thể, từ đó kéo tôi trở về."
Tiêu Trần ma tính trầm ngâm: "Chia thân thể xong tôi đưa cậu trở về, Vũ Quang Bàn ở trong tay tôi, muốn đi về không khó."
Tiêu Trần nhân tính thở phào nhẹ nhõm, bây giờ sức mạnh trong tấm thân thể này cũng không đủ đi lại trong hư không.
Đã có Vũ Quang Ban, vậy thì chuyện đơn giản rồi.
"Vẫn còn khóc, khóc nữa là phá huỷ chim nhỏ của cậu." Dáng vẻ Tiêu Trần nhân tính như muốn ăn thịt người.
Tiêu Trần thần tính lau nước mắt, tội nghiệp nói: "Xấu quá, tôi không muốn cái thân thể này."
"Khà khà." Tiêu Trần nhân tính cười phóng đãng: "Cho cậu đi đầu thai cậu không đi, bây giờ lại cảm thấy thân thể quá xấu, chính cậu chọn nha đại lão."
"Vậy tôi muốn nửa người trên." Tiêu Trần thần tính thận trọng chọc chọc đầu của thân thể.
Nghe được lời này Tiêu Trần ma tính nổi giận: "Mi nói muốn nửa người trên mà được à, mi cầm nửa người trên đi, ông đây phải đội hai cái đùi chạy khắp nơi chắc?"
"Ha ha ha" nghe xong lời này, Tiêu Trần nhân tính cười một trận điên cuồng.
Không hiểu sao trong đầu xuất hiện một hình ảnh rất hài hước.
Một Đại Đế chỉ có nửa người dưới, bước hai cái chân dài to, đi dạo lung tung khắp thế giới, thật là thú vị.
Tuy là có thể huyễn hóa ra nửa người trên, nhưng mà chỉ có nửa người dưới là sự thực không thể thay đổi.
"Cười cái gì? Rất buồn cười à?" Tiêu Trần ma tính tức giận đến nổ đầu.
"Ha ha ha là thật buồn cười." Tiêu Trần nhân tính vỗ bắp đùi, lại là một trận cười điên cuồng.
"Ha!" Tiêu Trần thần tính kiêu ngạo hất cằm: "Đại ma đầu, mi không có lựa chọn nào khác, mi đánh không lại ta."
"Hôm nay ông đây liền liều mạng với mi." Dáng vẻ Tiêu Trần ma tính như muốn liều cái mạng già, nhưng mà cũng không ngừng nháy mắt với Tiêu Trần nhân tính.
Tiêu Trần nhân tính giữ chặt Tiêu Trần ma tính, khoa trương hô: "Cậu không nên đi, cậu đi là chịu chết, cậu chết tôi phải làm sao bây giờ!"
"Cậu có tâm không vậy." Tiêu Trần ma tính tránh thoát khỏi tay Tiêu Trần nhân tính, rầu rĩ không vui ngồi trên hư không.
"Ha ha..."
Nhìn dáng vẻ Tiêu Trần ma tính oan ức tủi thân, Tiêu Trần nhân tính cười một hồi mới dừng lại.
"Được rồi, được rồi, tôi tới chia cho các cậu! !"
Tiêu Trần nhân tính vẽ vẽ lên thân thể, cắt ngang dựng thẳng, hai người còn lại nhìn một hồi sợ mất mật.
Đều sợ mình bị chia bộ phận không tốt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận