Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 889: Gió nổi mây phun

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Thiếu nữ trầm ngâm một lát rồi đứng bật dậy khỏi ghế, khoác ba lô lên, đứng trước gương hít vào thở ra một hơi thật sâu. Cô lấy chiếc kèn nhỏ trên cổ ra, siết chặt điện thoại trong tay, lẩm bẩm:
"Tiêu Trần ca ca, nhất định phải phù hộ cho em tìm được mẹ nhé."
[Ngọc Diện Tiểu Lang Quân Phái Võ Đang: Còn đó không thế? Đừng nói đi rồi nhá?]
Avatar của Ngọc Diện Tiểu Lang Quân Phái Võ Đang không ngừng nhấp nháy.
[Ngọc Diện Tiểu Lang Quân Phái Võ Đang: Cô đừng kích động.]
[Ngọc Diện Tiểu Lang Quân Phái Võ Đang: Gần đây Trường Bạch sơn không yên ổn đâu, đừng liều lĩnh chạy đến đó.]
[Ngọc Diện Tiểu Lang Quân Phái Võ Đang: Thực lực của đám hắc y nhân đấy khiếp lắm, cô đến cũng không giúp được gì đâu.]
[Ngọc Diện Tiểu Lang Quân Phái Võ Đang: Đâu rồi?]
Avatar của Ngọc Diện Tiểu Lang Quân Phái Võ Đang liên tục nhấp nháy, nhưng không có ai trả lời.
Trong núi Võ Đang xa xôi.
Núi Võ Đang, thánh địa của đạo giáo Hoa Hạ, còn được gọi là Thái Hòa sơn, Tạ La sơn, Tham Thượng sơn, Tiên Thất sơn. Ở thời cổ đại nó còn được gọi là Thái Nhạc, Huyền Nhạc hay Đại Nhạc.
Từ khi linh khí thiên địa khôi phục, núi Võ Đang đã trở thành thánh địa tu hành.
Mười mấy năm trước có một vị lão giả bước ra khỏi vùng đất Nơi Không Thể Biết, một lần nữa chưởng quản Võ Đang.
Kể từ đó Võ Đang đã thu nhận rất nhiều đệ tử, trở thành đại tông môn có tầm ảnh hưởng rất lớn.
Tiểu đạo sĩ tuổi còn rất trẻ cầm điện thoại trên tay, có tí buồn bực gãi đầu.
"Lão sư tổ thường nói họa là từ ở miệng mà ra, đúng là không lừa mình."
Tiểu đạo sĩ lấm la lấm lét nhìn quanh một vòng, lén lút rời khỏi núi Võ Đang. Người này vừa đi vừa nhìn điện thoại, liên tục gửi tin nhắn.
"Bốp!" Tiểu đạo sĩ đột nhiên đụng phải thứ gì đó, điện thoại văng khỏi tay.
"Ấy! Sư tổ."
Tiểu đạo sĩ vội vàng nhặt điện thoại lên, dấu ra sau lưng rồi nở nụ cười ngượng ngùng.
Tiểu đạo sĩ đụng phải một lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt, sắc mặt hồng hào, da dẻ giống như trẻ con.
Lão đạo sĩ nhẹ nhàng lắc đầu, lời nói thấm thía: "Thanh Phong, đừng có suốt ngày trốn ra ngoài chơi thế chứ. Trong thịnh thế này, tu hành mới là điều quan trọng nhất."
Thanh Phong gật đầu như bổ củi, rặt một vẻ bé ngoan, sau đó đi đến trước mặt lão đạo sĩ, nói: "Sư tổ, ngài có nhớ cô gái rất đặc biệt đã đến chỗ chúng ta hai năm trước không ạ?"
Lão đạo sĩ ngẫm nghĩ một lát, hơi gật đầu: "Ý con là, cô gái có thân thể trời sinh phù hợp với thiên địa kia à."
Thanh Phong gật đầu: "Hình như con nhóc đó đã đến Trường Bạch sơn rồi ạ. Sư tổ, ngài cũng biết đấy, dạo này Trường Bạch sơn có vẻ không yên ổn lắm."
Lão đạo sĩ gõ một cái vào đầu Thanh Phong: "Nhãi ranh này, có phải là con đã nói gì với người ta rồi đúng không."
Thanh Phong xấu hổ gãi gãi đầu: "Sư tổ đúng là liệu sự như thần. Con nhóc kia vẫn luôn thông báo tìm người, nên lần trước con đến Trường Bạch sơn tìm thuốc có tiện tay chụp vài tấm hình, vốn định để cô ấy xem thử có đúng không. Ai ngờ là con nhóc kia không nói gì mà trực tiếp chạy tới đó luôn."
Lão đạo sĩ suy nghĩ một chút, nói: "Ta sẽ đi cùng con. Thiếu nữ ấy có thân thể rất đặc biệt, liên quan quá rộng. Nếu xảy ra chuyện thì không thể bù đắp được."
Thanh Phong vui vẻ nhảy dựng lên: "Sư tổ đích thân ra tay, làm gì có chuyện không giải quyết được chứ."
Lão đạo sĩ véo lỗ tai Thanh Phong: "Con, cái đứa chuyên đi gây họa này, còn không biết xấu hổ mà vuốt mông ngựa à."
"Đau đau..."
Tiếng kêu thảm thiết của Thanh Phong vang vọng khắp núi Võ Đang.
...
Cùng lúc này, một đại đội nhân mã cũng đang nhanh chóng lao tới Trường Bạch sơn.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt chữ điền. Anh ta mặc áo gió, toàn bộ tóc tai đều được chải ngược ra sau, miệng còn ngậm một điếu điếu xì gà, nhìn rất chi là bất cần cợt nhả.
Người này là Từ Kiến Quân của Mạng Nhện ở Hoa Hạ.
Kể từ khi nhập ma, tu vi Từ Kiến Quân đột nhiên tăng mạnh. Bây giờ anh ta đã là sóng sau đè bẹp sóng trước, đạt tới Thần Nhất Cảnh.
Về phần khuyết điểm nhỏ trong tâm cảnh thì nhờ có cô gái nhỏ mà Tiêu Trần cứu, hiện tại Từ Kiến Quân cũng coi như tương đối ổn định.
"Đội trường Từ, gần đây Trường Bạch sơn vẫn luôn rung chuyển, toàn bộ Thiên Trì đều không yên ổn. Liệu có phải là do thứ gì đó sắp xuất thế không nhỉ?"
Một thiếu niên chấc phác đi bên cạnh Từ Kiến Quân hỏi.
Từ Kiến Quân phun ra một vòng khói, nặng nề nói: "Chịu, ai biết được. Thế nhưng nhiều năm trước, đúng là Trường Bạch sơn đã từng có một lần chấn động rất lớn.
Lúc đó, có luồng khí tức cực kỳ khủng bố chợt lóe lên ở Thiên Trì, chẳng qua đã nhiều năm qua mà khí tức kia không xuất hiện thêm lần nào nữa. Không biết hai thứ này có dây mơ rễ má gì đến với không."

Bình Luận

0 Thảo luận