"Rắc." Tiêu Trần cố sức quá mức, trực tiếp dẫn đến hàm răng của mình nứt vỡ, thân thể của con hàng này cũng cứng quá đi.
Máu tươi chảy đầm đìa, trong nháy mắt nhuộm đỏ cả môi thiếu niên.
Mùi máu tanh nồng đậm đánh thức thiếu niên, đôi mắt của thiếu niên khôi phục bình thường, nhìn Tiêu Trần, ngượng ngùng cúi đầu.
"Xin lỗi, tôi khống chế không nổi bản thân."
"A ông đây muốn giết chết mi." Đời này lần đầu tiên hôn đàn ông, Tiêu Trần suýt chút nữa thì xỉu vì tức.
"Xin lỗi, xin lỗi..." Thiếu niên buông tay ra, vội vàng liên tục xin lỗi.
"Ông đây đã tạo cái gì nghiệt gì vậy." Tiêu Trần lệ rơi đầy mặt.
Thiếu niên sờ máu tươi trên môi mình, tim lại bắt đầu gia tăng tốc độ.
Thiếu niên giật mình một cái, mạnh mẽ ngăn chặn sự vui vẻ ấy, "Cậu nhanh ngâm vào đi, gỗ bất tử sẽ bảo vệ thân thể bị ăn mòn, đợi đến lúc thân thể biến mất, Huyết Linh Vạn Thần mới có thể phát huy công hiệu."
Tiêu Trần sợ con hàng này lại làm ra chuyện gì, cũng không dám trì hoãn thêm, trực tiếp nằm vào trong nước vô định!
Trong nháy mắt cảm giác đau đớn biến mất, thay vào đó là, sự uy hiếp của cái chết!
Máu thịt trên cơ thể Tiêu Trần triệt để tiêu tán, mà ngay cả bạch cốt còn dư lại cũng nhanh chóng bị ăn mòn.
Không bao lâu sau, cơ thể Tiêu Trần cũng đã hoàn toàn biến mất, vô số ánh huỳnh quang lam sắc lơ lửng xung quanh.
Trong nước vô định, Tiêu Trần thậm chí cảm giác được linh thức của mình đều đang tiêu tán!
Lúc này, một cảm giác lạnh như băng kéo tới, linh thức gần tiêu tán, lại lần nữa rõ ràng.
Thiếu niên nhìn nước mắt màu xanh lam chậm rãi dâng lên trong thùng gỗ, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần linh thức không tan vỡ trong cơn đau đớn, tác dụng của nước mắt khuynh thành có thể phát huy được.
Thật ra một bước này là hung hiểm nhất, bởi vì có rất ít người có thể sống quá một bước này, sự đau khổ vì thân thể tan rã, không phải ai cũng chịu được
Về phần ánh huỳnh quang màu xanh nhạt, là tác dụng của gỗ bất tử.
Cơ thể bị phân giải của Tiêu Trần, đều bị ánh huỳnh quang màu xanh nhạt bắt lấy, đây là then chốt để Tiêu Trần khôi phục thân thể.
Thiếu niên lấy Huyết Linh Vạn Thần trong hộp ngọc ra, để vào trong thùng gỗ.
Huyết Linh Vạn Thần lơ lửng trên nước vô định, nhẹ nhàng đung đưa, hào quang màu đỏ bao phủ trọn cái thùng gỗ.
Làm xong những chuyện này, thiếu niên mới tính yên lòng, hiện tại chuyện cần phải làm là chờ đợi, đợi cả viên Huyết Linh Vạn Thần bị hấp thu hoàn thành.
Thiếu niên liếm môi, máu của Tiêu Trần vẫn còn dính trên đó, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, mặt thiếu niên lại đỏ bừng, cả người không khỏi run lên.
Thiếu niên đột nhiên dựa vào phía bên trên thùng gỗ, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.
Thiếu niên khôi phục lại nhặt quần áo của Tiêu Trần lên, nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt nằm trên đó ngủ say, hơi nhíu mày, "Cổ Thần?"
Thiếu niên lại lắc đầu, nhìn thùng gỗ nói: "Tôi và cậu đều là sư nghiệt thời đại cũng thôi đi, thời đại này chú định là hắn."
"Trên mặt hồ ly có ấn ký hồ điệp, hẳn là Yêu tộc, đến từ thời đại nào vậy?" Thiếu niên tự lẩm bẩm một mình, thân ảnh dần biến mất.
...
Khi nghe tin Tiêu Trần sẽ bế quan năm trăm ngày, Cửu Vĩ Yêu Hồ gần như không thở nổi, Lưu Tô Minh Nguyệt ngoài khóc ra thì chính là ngủ.
Hai người này, trong những ngày Tiêu Trần không có ở đây, tương cứu trong lúc hoạn nạn, cảm tình tăng lên không ít.
Còn về phần tung tích của em trai mình, Cửu Vĩ Yêu Hồ hoàn toàn không có manh mối.
Thiếu niên đã giúp tìm kiếm một đoạn thời gian ngắn, nhưng em trai của Cửu Vĩ Hồ Ly đến Thiên Mệnh quá sớm, ngay cả thiếu niên cũng không tìm được.
Hơn nữa hoàn cảnh ở đây khá đặc thù, thiếu niên nói với Cửu Vĩ Yêu Hồ rằng em trai của cô có thể đã bị ăn thịt.
Cho dù không bị mấy gia hỏa điên kia ăn thịt thì rất có thể trở thành thành viên của đám sinh vật biến dị kia, rốt cuộc thì bên trong nỗi cô đơn vô cùng vô tận không phải ai có thể chịu đựng được.
Nhưng Cửu Vĩ Yêu Hồ không chịu bỏ cuộc, ngày nào cũng mang Lưu Tô Minh Nguyệt đi tìm, hy vọng có thể thử thời vận.
Có câu nói, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, Cửu Vĩ Yêu Hồ vẫn thủy chung không có chút manh mối nào.
Cho dù là Cửu Vĩ Yêu Hồ không muốn thừa nhận, nhưng cô cũng hiểu rằng em trai mình có thể sẽ không quay lại được.
Thời gian trôi qua từng ngày, sắp hết năm trăm ngày.
Vào ngày này, thiếu niên cầm lấy quần áo của Tiêu Trần, quần áo đã sớm được giặt sạch sẽ.
Ngửi thấy mùi thơm của hoa trên quần áo, khuôn mặt thiếu niên tràn đầy vẻ say mê.
Đến căn phòng trống trải đó, sau năm trăm ngày thay đổi, lúc này ánh đèn huỳnh quang màu xanh lam kia đã rất sáng rồi.
Loại cỏ có tên Vạn Thần Huyết Linh cũng biến mất, có nghĩa là tác dụng chữa bệnh đã được hấp thụ hoàn toàn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận