Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1408: Cuồng Dạ quy phục (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Nước biển xông lên biến thành một chiếc ghế dựa.
Trong thế giới thức hải này, Tiêu Trần chính là vua, khống chế mọi thứ.
Tiêu Trần ung dung thảnh thơi nằm trên ghế, vui vẻ nhìn Cuồng Dạ hỏi: "Bé con, mi nhìn thấy hắn rồi hả?"
Giờ khắc này, trái tim Cuồng Dạ như dâng lên tận cổ họng.
Bây giờ cái mạng nhỏ bé của tên nhóc Cuồng Dạ này chỉ nằm trong suy nghĩ của thiếu nữ trước mặt, nó làm sao dám nói dối.
"Đã... đã... gặp rồi." Nhìn thấy nụ cười xấu xa của Tiêu Trần, trái tim Cuồng Dạ run lên bần bật.
"Hắn nói với mi cái gì?" Tiêu Trần có chút tò mò.
"Vị... vị đại nhân đó nói... Hướng thiện nhiều hơn mới là đại đạo." Phát hiện Tiêu Trần dường như không có sát ý, dần dần Cuồng Dạ rốt cục cũng bình tĩnh lại một chút.
"Phi, ta nghĩ hắn nghiện dạy dỗ mất rồi." Tiêu Trần trợn trắng mắt.
Tiêu Trần nhớ tới trước khi bản thể phân thành ba phần Thần, Nhân, Ma, lúc rảnh háng không có việc gì làm, hắn làm thầy giáo dạy dỗ trong học viện, dạy học trồng người.
Lúc này, thiếu niên vừa rồi đang nằm trên một hòn đảo hoang phơi nắng, dường như đã nghe thấy lời của Tiêu Trần, thiếu niên cười lắc đầu: "Cậu cái tên này..."
Tiêu Trần chớp chớp đôi mi thanh tú nói: "Chúng ta không nói tới chuyện có hướng thiện hay không. Ta chỉ nói một câu, đi theo tiểu gia lăn lộn, đảm bảo mi toàn được nhậu nhẹt ăn ngon, thế nào?"
Mạng nhỏ của mình đang nằm trong tay người ta, bây giờ chỉ với một ý nghĩ trong đầu người ta cũng có thể diệt mình, Cuồng Dạ dám nói một chữ không à?
"Được... được... được... chủ nhân." Sau khi suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc Cuồng Dạ không được tự nhiên nói ra mấy chữ này.
"Thiệt là... Cần gì phải tự mình tìm chuyện không thoải mái chứ." Tiêu Trần cũng không trì hoãn, lập tức mở ra một lối đi, mang theo Cuồng Dạ ra khỏi thức hải.
Ngay trước khi Tiêu Trần biến mất, hắn quay đầu về phía biển cả mênh mông, hớn hở nói: "Tôi nói cậu sống ở đây lâu như vậy rồi, rốt cuộc cậu muốn làm gì thế? Tiền thuê nhà cũng không trả? Ngài cảm thấy như vậy có thích hợp không?"
"Thích hợp lắm đấy. Về phần tiền thuê nhà thì sẽ có thôi." Thanh âm dịu dàng của thiếu niên truyền đến.
Tiêu Trần liếc mắt rồi biến mất trong thức hải.
...
Bên ngoài lúc này, vòi rồng cuồng bạo không biết từ lúc nào bắt đầu từ từ tiêu tán.
Ngay cả bóng tối bao trùm thiên địa và những đám mây máu ở chân trời cũng từ từ tan biến, bầu trời dần dần sáng lên.
Mọi thứ dường như đã trôi qua, đối mặt với cảnh tượng khó tin, đầu mọi người đều có chút chưa thích ứng với bước chuyển ngoặt này.
Đặc biệt là u Dương Đức bên cạnh Tiêu Trần, hắn ta há hốc mồm kinh ngạc, trên mặt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nỗi.
Về bản tính và tính cách của Cuồng Dạ, hắn ta có quyền lên tiếng nhất đấy, dù sao thì hắn ta vừa mới cảm nhận được.
Nhưng đao linh thô bạo, hung ác như vậy, giờ phút này, vậy mà lại chủ động thu hồi khí tức phóng ra ngoài.
u Dương Đức không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn ta biết Cuồng Dạ dường như thực sự bị thiếu nữ trước mặt thu phục.
Phải nói rằng, đây là một kỳ tích.
Lúc này, Tiêu Trần từ từ mở mắt ra.
"Loảng xoảng..."
Tiêu Trần đứng dậy, rút Liên Thương Sinh ra.
Thân đao sáng như tuyết trước đây nay đã trở nên đen kịt cực kỳ.
Trên thân đao màu đen, thỉnh thoảng có một tia sáng đỏ lóe lên, toát ra khí tức cực kỳ thô bạo và hung ác.
Một mặt quỷ xuất hiện trước mặt Tiêu Trần, chính là Cuồng Dạ.
Có lẽ để chăm sóc cho thân hình của Tiêu Trần, mặt quỷ đã thu nhỏ còn khoảng hai mét.
Giờ phút này Cuồng Dạ, tuy trong đôi mắt đỏ tươi vẫn còn tràn đầy thô bạo, nhưng oán hận trong đó đã không còn nữa.
Vừa nhìn thấy mặt quỷ, mọi người đều cực tốc lao tới, sợ rằng Tiêu Trần sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
"Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, sao mi lại biến lớn như vậy chứ? Hoặc là nhỏ lại ở bên cạnh ta, hoặc là trở lại trong đao đi." Tiêu Trần bất mãn nói.
Cuồng Dạ tủi thân mở trừng hai mắt của mình, rồi nhanh chóng thu nhỏ, cho đến khi to bằng cỡ lòng bàn tay thì mới dừng lại.
"Chủ nhân, ta phải ở đâu đây?" Cuồng Dạ cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Thích ở đâu thì ở đó?" Lúc này Tiêu Trần đang kiểm tra tình huống của Liên Thương Sinh, không thèm để ý Cuồng Dạ.
Nhìn bộ ngực đồ sộ của Tiêu Trần, trong tiềm thức Cuồng Dạ chợt nổi sóng.
Lưu Tô Minh Nguyệt đang ngồi trên ngực hắn chơi đùa, khi nhìn thấy một cái mặt quỷ bay tới, sợ hãi đến mức oa oa bật khóc.
"Này, con mẹ nó mi đúng thật là nhân tài. Đúng là biết chọn chỗ mà! Thế nào, ông đây trở thành bãi đậu xe rồi đúng không? Ai cũng muốn chạy tới chỗ này cả."
Tiêu Trần túm lấy Cuồng Dạ, búng một trận điên cuồng trên trán nó.
"Chẳng phải ngài bảo thích ở đâu thì ở đó sao?" Cuồng Dạ tủi thân nói trong nước mắt.
"Ngoại trừ chỗ này." Tiêu Trần bất mãn trừng mắt nhìn.

Bình Luận

0 Thảo luận