Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1374: Tâm tư kín đáo

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Tốc độ của sợi tơ đỏ cực nhanh, nhanh đến mức Tiêu Trần không kịp phản ứng.
Tiêu Trần chỉ có thể dựa vào phản ứng bản năng của cơ thể để tránh nó theo bản năng.
Tiêu Trần ở trên không trung không ngừng bay lên, tránh né sợi tơ đỏ lưu quang.
"Rất chi là thú vị." Nhìn thấy Tiêu Trần vậy mà lại né tránh được sợi tơ đỏ của mình, Trần Cung không khỏi khen ngợi.
Những phản ứng cơ thể như vậy chỉ có những người đã trải qua vô số lần sinh tử mới có được.
Cơ thể của người như thế đã hình thành một loại tốc độ phản ứng đáng sợ, cho dù não không kịp phản ứng, cơ thể cũng có thể ứng phó tự nhiên.
"Mi có thể né được bao nhiêu?" Trần Cung búng ngón tay như chơi đùa, một sợi tơ đỏ lập tức biến thành hai sợi.
Tiêu Trần hoàn toàn không dám đáp lời, sợ nếu mình phân tâm, phản ứng của cơ thể sẽ giảm đi.
Nhưng ngay cả khi bị hai sợi tơ đỏ vây quét, Tiêu Trần vẫn tránh né được tất cả.
"Lại tới." Tơ đỏ lập tức biến thành bốn sợi.
Tơ đỏ cực kỳ linh hoạt, đan thành một tấm lưới lớn trên không trung, Tiêu Trần hoàn toàn không thể tránh được.
Lúc này, Tiêu Trần đột nhiên giống như nhập ma, không hề né tránh hai sợi tơ đỏ, ngẩng thẳng đầu lên.
Nhìn vào có vẻ như Tiêu Trần nghĩ không thông, muốn tự tử.
Trần Cung lại càng hoảng sợ, nếu bị đâm thẳng vào đầu, cho dù thiên tài địa bảo cũng không cứu được.
Điều mà Trần Cung muốn là một người sống, nếu không Tiêu Trần làm sao có thể tới đây? Khi ở hiệu buôn Vạn Vĩnh phỏng chừng đã bật hết hỏa lực làm thịt Tiêu Trần rồi.
Nhìn thấy hành vi tự sát của Tiêu Trần, Trần Cung không còn không thể không thu hồi hai sợi tơ đỏ đang vọt tới Tiêu Trần.
Tiêu Trần chớp lấy cơ hội thoáng qua này, vọt ra khỏi thiên la địa võng dệt bằng sợi tơ đỏ.
"Phi, đồ con rùa không trứng, chọc tức ông mày, một lát nữa ông sẽ chém chết mày." Tiêu Trần lao ra ngoài, vẫn không quên quay đầu mắng hai câu.
Trần Cung tức sùi bọt mép, đồng thời cũng xem trọng Tiêu Trần hơn một chút.
Thằng oắt khốn kiếp này lá gan cũng lớn quá trời, biết chắc gã muốn bắt sống, vậy mà lại dùng chính mạng nhỏ của mình để tìm đường thoát thân.
Thử hỏi trên đời này có bao nhiêu người dám làm chuyện như thế, nếu lúc đó gã thu chiêu muộn một chút, vậy thì thằng oắt khốn kiếp này có lẽ đã ngỏm củ tỏi từ đời nào rồi.
Ngay khi Tiêu Trần lao ra ngoài, lập tức rút đoản đao sau thắt lưng ra, mở cổ tay mình ra.
Máu tươi phun ra, máu phun ra lập tức nổ tung, tạo thành một màn sương máu đỏ tươi, tầm nhìn lập tức bị che phủ.
Tiêu Trần hiểu rằng đối mặt với một vị Thần Vô Chỉ Cảnh như Trần Cung không có giới hạn, cho dù ngươi có giở trò thế giở trò nữa thì cũng chẳng bằng một cái tát của người ta.
Tiêu Trần làm xáo trộn hoàn cảnh xung quanh, chỉ vì một mục đích: đi xuống dưới.
Đi xuống dưới, đi vào trong núi lớn, tầm nhìn phía trên bầu trời quá rộng, chỉ cần bị Trần Cung khóa lại, hoàn toàn không có đường chạy.
"Phân." Tiêu Trần khẽ quát một tiếng, sương máu đỏ tươi đột nhiên trở nên xao động.
Thế thân giống hệt Tiêu Trần được hình thành từ rất nhiều sương máu xuất hiện.
"Tiên Huyết Phân Thân", Tiêu Trần rảnh háng không có việc gì đã học một ít thủ đoạn nhỏ trong truyền thừa Tiên Huyết.
Sức chiến đấu của những phân thân này tuy có hạn nhưng có một ưu điểm là khí tức của phân thân và bản cơ gần như giống hệt nhau, rất khó phân biệt.
"Đi." Tiêu Trần ra lệnh cho những phân thân này.
Khoảng năm mươi phân thân lao ra màn sương máu, rơi xuống phía dưới với tốc độ cực cao.
Trần Cung cười lạnh: "Muốn dùng phân thân chạy, mi thật là quá ngây thơ."
Sợi tơ đỏ trên tay Trần Cung đột nhiên bùng nổ, cuốn về phía phân thân.
Tốc độ của sợi tơ đỏ quá nhanh, lại lặng yên không một tiếng động, hoàn toàn không kịp né tránh.
Những phân thân đó bị một đám tơ đỏ đâm xuyên, trở thành một chuỗi lớn thịt người mứt quả.
Trần Cung cũng không sợ xiên chết Tiêu Trần như thế này, bởi vì gã biết quần áo trên người Tiêu Trần có thể phòng ngự sợi tơ đỏ của gã.
Chỉ cần không thể phòng ngự, vậy nhất định là phân thân.
Đúng lúc này, một Tiêu Trần khác từ trong sương máu lao ra, tốc độ nhanh đến cực hạn, thẳng tắp hướng xuống phía dưới.
"Còn muốn giương đông kích tây." Trần Cung cười lạnh, thu hồi sợi tơ đỏ đang đâm xuyên phân thân, đâm về phía Tiêu Trần bay ra sau cùng.
Sợi tơ đỏ bị thu lại, rất nhiều phân thân rơi xuống phía dưới.
Trong đám phân thân, một Tiêu Trần đột nhiên nhe răng trợn mắt nở nụ cười.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện quần áo của Tiêu Trần này đã được cởi ra một chút, để lộ vị trí của vai.
Tiêu Trần sờ lên bả vai bị sợi tơ đỏ xuyên thủng, nhưng kỳ lạ là không đổ máu, Tiêu Trần này nhìn Trần Cung ở trên với vẻ mặt giễu cợt.
Kéo quần áo của mình lên, Tiêu Trần nhanh chóng rơi xuống phía dưới.

Bình Luận

0 Thảo luận