Đậu má càng nói càng thấy huyền bí, tại sao lại có liên quan đến thiên địa sơ khai chứ. Không phải hồ lô này được kết ra từ giàn dây hồ lô đặc biệt ở Bất Chu giới sao?
Ông lão ngắm nghía nó một hồi rồi mới miễn cưỡng đặt hồ lô trở lại bàn.
Sau đó, ông lão lấy ra một quyển sách cổ đã ố vàng, tùy ý mở ra một trang.
Trên những trang sách vốn trống rỗng dần dần xuất hiện một số nét chữ.
Ông lão đưa quyển sách cho Tiêu Trần: "Này, trên đó có ghi chép đấy, cậu tự đọc đi!"
"Tôi không biết chữ." Tiêu Trần liếc mắt, nếu như chính mình vẫn còn tu vi, hắn tự nhiên có thể xem hiểu được ý nghĩa của mấy chữ viết giống như nòng nọc này.
Nhưng Tiêu Trần bây giờ từ đầu đến đuôi là một võ phu, hơn nữa không thể phóng thần thức ra ngoài, sao có thể xem hiểu đây là chữ viết của thời đại nào chứ?
Ông lão há to miệng, nhìn Tiêu Trần với vẻ mặt như nhìn thấy quái vật, bất cứ ai có một chút tu vi đều có thể cảm nhận được ý nghĩa của những chữ viết này.
Đương nhiên, có chút tu vi mà ông lão ám chỉ ở đây là Thần Đạo tam cảnh trở lên.
"Thế nào? Ông coi thường người mù chữ đúng không?" Tiêu Trần vẻ mặt không vui, siết chặt nắm đấm răng rắc.
Ông lão cười híp mắt cất sách đi: "Không biết thì không biết, sao lại động thủ chứ."
Ông lão đang chế giễu Tiêu Trần là một kẻ thô kệch chỉ biết động thủ.
Tiêu Trần nhẫn nại, hít sâu một hơi, buông nắm đấm đang nắm chặt ra.
Ông lão hài lòng gật đầu, lúc này mới giải thích cho Tiêu Trần.
"Trong Vạn Vật phổ có ghi lại, cái hồ lô này tên đầy đủ là Hỗn Độn Bảo Hồ, tổng cộng có bảy cái. Trong sáu hồ lô này sinh ra sáu vị tuyệt thế đại thần. Rốt cuộc là vị đại thần nào thì trong sách không có ghi chép chi tiết."
Tiêu Trần nghe thấy suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, con mẹ nó đây không phải là câu chuyện anh em hồ lô sao?
"Theo ghi chép, hồ lô của cậu có lẽ là quả cuối cùng. Xem ra tiểu huynh đệ cũng là người được trời chọn." Ông lão vui vẻ lắc đầu.
"Được trời chọn mẹ nó ấy." Tiêu Trần tát một cái ấn đầu ông lão vào trong bàn đá: "Người nào chọn? Ông đây tự chọn con đường của chính mình, con mẹ nó ai dám chọn cho ông hả? Lại còn trời chọn nữa chứ."
"Khụ khụ..." Ông lão ăn một miệng bột phấn đá, tức giận nhảy dựng lên, chuẩn bị tranh luận với Tiêu Trần.
Nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Trần, ông lão chợt nhớ tới Đại Ma Đầu mặt không biểu tình kia, lập tức nguôi giận.
"Đại nhân không chấp nhặt lỗi của tiểu nhân." Ông lão hít thật sâu một hơi, phủi phủi tro bụi trên đầu mình.
Nhìn hồ lô kia, ông lão đột nhiên nhếch miệng cười, vẻ mặt ôn hòa hỏi: "Tiểu huynh đệ, nếu cậu không dùng hồ lô này, có thể bán ra hay không?"
"Haha!" Tiêu Trần cũng cảm thấy buồn cười, lão già này đi đường vòng lớn như vậy, mục đích chính là vì chuyện này.
Nhìn thấy nụ cười xấu xa của Tiêu Trần, trong lòng ông lão có một dự cảm không hay, lập tức giải thích: "Hồ lô này đối với người không hiểu dược lý như cậu cũng không có tác dụng gì. Nhưng đối với lão phu mà nói, đây là thứ đồ tốt nhất. Đương nhiên, nếu tiểu huynh đệ muốn trao đổi, lão phu nhất định sẽ không để cho tiểu huynh đệ chịu thiệt đâu."
Tiêu Trần trợn trắng mắt, lão già này cũng coi như là người quang minh chính đại, trước đó đã giải thích về nguồn gốc của hồ lô này.
Tiêu Trần không thèm quan tâm đến động cơ không trong sáng của lão già này: "Có đổi hay không lúc khác nói đi. Ông xem độc dược trong cơ thể tôi trước đi. Ông có thể giải được không? Nếu giải được, những việc còn lại đều sẽ dễ nói."
Ông lão nghe mọi chuyện còn có chỗ trống để thương lượng, lập tức tinh thần tỉnh táo.
"Đưa tay ra đây." Ông lão chỉ huy Tiêu Trần.
Tiêu Trần duỗi tay phải của mình ra, hơi tò mò hỏi: "Sao? Một người như ông mà còn cần bắt mạch à?"
"Nói nhảm." Ông lão tức giận đè vào mạch môn của Tiêu Trần, vừa cảm nhận mạch đập của Tiêu Trần, vừa nói: "Trông cậu giống như một con nghé con ấy, nhìn không ra bệnh, không làm theo biện pháp cũ, làm thế nào để chẩn đoán?"
"Ông đây không có bệnh, ông đây chỉ bị trúng độc thôi." Tiêu Trần liên tục nhấn mạnh mình không có bệnh.
"Trúng độc?" Ông lão tiếp tục bắt mạch, nhưng không phát hiện bất cứ dị thường nào cả.
Sau đó ông lão nhìn Tiêu Trần như thể nhìn một đứa thiểu năng: "Lão phu tôi làm nghề y mấy trăm ngàn năm rồi. Cậu đừng mở miệng bịa chuyện chứ. Nhãi con cậu khỏe như một quái vật ấy. Dáng vẻ vậy mà là bộ dạng bị trúng độc à?"
Tiêu Trần giật mình, ngay cả lão già này cũng không có nhìn ra ư, chẳng lẽ là mình thực sự xong rồi sao.
Thấy Tiêu Trần không giống đang nói đùa, ông lão cau mày nói: "Đừng vội, cậu kể lại toàn bộ quá trình trúng độc từ đầu đến cuối cho tôi biết đi."
Tiêu Trần gật đầu, kể lại từng chuyện đầu đuôi gốc ngọn đã xảy ra ở Bất Chu giới.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận