Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1148: Phong thiên tiên chi khí (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Nhìn Độc Cô Tuyết, Hắc Phong trợn mắt heo: "Tiện nghi cho cậu rồi."
Một chiếc bút lông màu vàng xuất hiện trên móng heo của Hắc Phong.
Ngòi đầy đặn trông như dính đầy mực.
Hắc Phong múa bút thành văn lên người Độc Cô Tuyết.
Một đám phù văn thần bí huyền ảo được viết ra.
"Các cậu đang làm gì vậy?" Độc Cô Thiên lúc này cũng nhận ra người này không phải đang xem bệnh.
Nhìn Độc Cô Thiên vội vàng chạy tới, Tiêu Trần đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ như máu.
Một đám hoa văn thần bí được phác thảo trên khuôn mặt hắn.
Hắc Phong viết trận phải liên tục, không thể bị gián đoạn.
Huyết khí ngập trời dâng lên, Tiêu Trần lạnh lùng nói: "Tôi không có ác ý, tôi muốn khóa tiên thiên chi khí trong cơ thể lệnh thiên kim lại, nếu anh tới quấy rầy tôi, đừng trách tôi không nhắc nhở anh."
Huyết tinh chi khí khủng bố lan tràn ra, toàn bộ Độc Cô gia đều bị huyết khí bao phủ.
Nhìn từ xa, Độc Cô gia dường như đang ở trong địa ngục máu.
Lời nói lạnh như băng, lạnh đến thấu xương.
Một luồng uy áp khổng lồ giáng xuống.
Đầu Độc Cô Thiên đầy mồ hôi, dưới áp lực khó động đậy.
Ngược lại, Xích Tuyết, rõ ràng đang đỡ lấy uy áp, đi về phía Tiêu Trần.
"Trả đứa bé cho tôi." Xích Tuyết cắn môi, thần sắc hung ác nói.
Một người phụ nữ làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ.
"Đừng xúc động." Lúc này đám người Từ Kiến Quân cũng chạy tới nơi này.
Từ Kiến Quân vội vàng đến đỡ Độc Cô Thiên và giữ chặt Xích Tuyết.
Giờ phút này Hắc Phong cũng viết xong trận pháp.
Phù văn thần bí đã ẩn vào trong cơ thể của Độc Cô Tuyết, biến mất không còn tung tích.
Trong cơ thể Độc Cô Tuyết, tiên thiên chi khí tập trung bắt đầu chuyển động theo các kinh mạch.
Kể từ bây giờ, tiên thiên chi khí dưới hình thức đại chu thiên này sẽ tiếp tục chuyển động trong kinh mạch Độc Cô Tuyết, nuôi dưỡng và củng cố kinh mạch của cô.
Nói cách khác, Độc Cô Tuyết đã bắt đầu tu luyện vào ngày đầu tiên được sinh ra.
Cùng với tư chất khủng bố của mình, Tiêu Trần rất mong đợi tốc độ tu hành của Độc Cô Tuyết sẽ đạt tới tốc độ kinh khủng nào.
Tiêu Trần thu hồi uy áp và huyết khí của mình, nhìn Xích Tuyết đang lo lắng, đưa Độc Cô Tuyết tới.
Nhưng điều mà Tiêu Trần không ngờ tới là Độc Cô Tuyết rõ ràng nắm chặt ngón tay của Tiêu Trần, sống chết không chịu buông.
Tiêu Trần nhìn Độc Cô Tuyết, dở khóc dở cười.
Tên này rõ ràng không muốn ở lại đây mà muốn đi cùng mình.
Tiêu Trần búng nhẹ lên trán Độc Cô Tuyết, rút ngón tay ra.
"Oa..."
Độc Cô Tuyết đột nhiên há mồm khóc lớn, khóc vô cùng thương tâm.
Xích Tuyết ôm Độc Cô Tuyết, nhẹ nhàng đong đưa.
"Bé cưng đừng khóc, bé cưng đừng khóc..."
Không nhắc đến thì không sao, nhưng khi càng nhắc đến, Độc Cô Tuyết càng khóc dữ dội hơn, giống như giết heo vậy, cả căn phòng giống như đang rung lên.
"Được rồi, đừng làm rộn nữa." Đầu óc Tiêu Trần ong ong, con mẹ nó đây là đầu đạn hạt nhân đấy à, lực sát thương lớn vãi.
Độc Cô Tuyết mặc kệ, khóc ngày càng mạnh mẽ hơn, giọng cao, trung, trầm cứ lặp đi lặp lại.
Cứ khóc mãi thế này sao được? Nước mắt Xích Tuyết tuôn rơi.
Tiêu Trần bất đắc dĩ đưa tay ra: "Đưa cho tôi."
Mặc dù Xích Tuyết rất miễn cưỡng, nhưng đứa bé khóc đến mức khàn cả giọng rồi, nên cô ta chỉ có thể đưa cho Tiêu Trần.
Vừa vào trong tay Tiêu Trần, tiếng khóc của Độc Cô Tuyết đột ngột ngừng lại.
"Xem ra tên này quyết tâm đi theo mình." Tiêu Trần bất đắc dĩ thở dài.
Tiêu Trần biết rất rõ tâm tính của Độc Cô Tuyết, hoặc là tâm tính của Võ Vô Địch.
Nếu không đưa cô đi, có lẽ tên này sẽ khóc chết mất.
Tiêu Trần nhìn Xích Tuyết, hơi không đành lòng mở miệng.
Như đã nói, đem một đứa bé rời khỏi người mẹ, thật con mẹ nó quá tàn nhẫn.
Nhưng nếu không nói thì với tính cách của tên này, có thể khóc đến chết thật, hoặc tuyệt thực.
Tiêu Trần nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Đứa nhỏ này, các người không nuôi nổi, nhất định phải giao cho tôi."
Một viên đá kích thích cả ngàn tầng sóng, đến cả Từ Kiến Quân ở bên cạnh cũng sững sờ.
Tiêu Trần nhìn vẻ mặt khổng thể tin của Xích Tuyết, cuối cùng quyết định nói rõ tình huống.
"Tên thật của cô ấy là Võ Vô Địch, kiếp trước là bạn thân nhất của tôi."
"Lần này tôi đến đây chủ yếu để đón cô ấy, mặc dù tôi biết điều đó rất tàn nhẫn với cô."
"Nhưng như tôi đã nói, cô không thể nuôi đứa bé này."
Lục đạo luân hồi, mọi người đương nhiên biết rõ, nhưng chuyện này xảy ra với bọn họ, có lẽ trong lúc nhất thời cũng có chút ngơ ngác.
Sau khi đầu thai, không có ký ức về kiếp trước, đây là thường thức.
Giờ đây, đứa bé này chính là đứa con của Độc Cô gia, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
"Không được." Độc Cô Thiên với tư cách là cha của đứa bé, không thể nghi ngờ đã phản đối.
"Cậu coi Độc Cô gia của tôi là cái gì?" Khuôn mặt Độc Cô Vô Song đầy tức giận.

Bình Luận

0 Thảo luận