Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1244: Tai họa ập xuống

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Đúng lúc này dị biến phát sinh, Ảnh Ma đột nhiên bành trướng.
"Không hay rồi, hắn ta muốn tự bạo, mau cản hắn ta lại." Giọng nói nôn nóng của Tử Thần đột nhiên vang lên.
"Lũ ngốc, tộc Ảnh Ma của tao mà muốn tự bạo thì dù mày có là Ngụy Đế cũng không cản nổi, mày chẳng chiếm được gì, cũng chẳng cứu nổi ai đâu... Ha ha ha." Ảnh Ma cười như điên, trong không gian tràn ngập năng lượng đen kịt đáng sợ.
"Tông chủ đại nhân, Dạ Thập Tam không thể hầu hạ ngài được nữa rồi, mong ngài hồng phúc tề thiên, mong Thiên Phương tông lưu danh muôn đời."
Tiếng hét khàn khàn của Ảnh Ma truyền ra.
"Đi thôi."
"Ầm!" Năng lượng khổng lồ màu đen lập tức bùng nổ, một quả cầu năng lượng màu đen cỡ lớn được tạo ra bằng một tốc độ cực kỳ nhanh.
Nguồn năng lượng khổng lồ lại nâng thân thể của con chó ngốc lên một chút.
Con chó ngốc giận dữ sủa loạn lên, nó há miệng, trực tiếp nuốt luôn quả cầu năng lượng được hình thành do Ảnh Ma tự bạo.
"Phụt..."
Hai làn khói đen phun ra từ lỗ mũi con chó ngốc, sau đó cả thế giới lại trở nên yên tĩnh.
Sắc mặt Tiêu Trần âm trầm như nước, vậy là không cứu được Lãnh Tiểu Lộ rồi à?
"Phù phù."
Con chó ngốc há miệng phun ra hai thứ, một quả cầu với một cái lồng.
"Gâu gâu."
Con chó ngốc đắc ý nhìn Tiêu Trần, nhìn là biết nó muốn Tiêu Trần khen nó.
Tiêu Trần nhìn nhìn hai thứ đó, số mệnh Kim Long của Lãnh Tiểu Lộ được nhốt trong lồng, còn trong quả cầu thì phong ấn tim Thương Lam.
Xem ra là con chó ngốc giữ lại hai thứ lấp la lấp lánh này.
Dù tim Thương Lam là thứ hắn cần nhất hiện giờ, nhưng vì Ảnh Ma tự bạo, cái bóng của Lãnh Tiểu Lộ không thể tu bổ được nữa nên giờ Tiêu Trần mất hứng rồi.
Tiêu Trần cười khổ vỗ vỗ đầu con chó ngốc, bất đắc dĩ thở dài, hắn chưa từng bất lực tới vậy, cứu một người cũng không cứu nổi.
Nhận ra Tiêu Trần mất mát, con chó ngốc nức nở hai tiếng rồi lẳng lặng nằm úp sấp ở một bên.
"Tiểu công tử, đừng nản lòng, không phải Dạ Đàm đại thế giới muốn đánh tới đây hay sao, biết đâu còn Ảnh Ma khác nữa, chỉ cần bắt được Ảnh Ma mới là có thể cứu được cậu bé đó rồi."
Lời an ủi của Tử Thần vang lên trong lòng Tiêu Trần.
Tiêu Trần gật đầu, thu hồi quả cầu phong ấn tim Thương Lam.
Lại để Tử Thần triệu hồi Tử Triều, nhìn Lãnh Tiểu Lộ lẳng lặng nằm trong Tử Triều, Tiêu Trần thả số mệnh Kim Long ra.
Số mệnh Kim Long trở lại cơ thể Lãnh Tiểu Lộ, sắc mặt xám xịt của cậu ta cuối cùng cũng khá hơn một chút.
Tiêu Trần giúp Lãnh Tiểu Lộ chỉnh lại đầu tóc, cười cười, "Yên tâm, anh sẽ cứu em, nếu không chẳng phải uổng công em gọi anh một tiếng ca ca rồi sao?"
"Thằng oắt kia chết chưa?" Tiêu Trần vỗ vỗ đầu con chó ngốc hỏi.
Con chó ngốc lắc đầu, trong mắt lóe lên một tia sáng, sau đó bàn tay quỷ kia lại vươn ra từ trong biển máu.
Bàn tay quỷ đang khép lại liền mở ra, Dạ Hoa xuất hiện trong bàn tay quỷ.
Mấy tấm khiên nhỏ hộ mệnh mà cậu ta vẫn lấy làm kiêu ngạo đã bị bàn tay quỷ đập vỡ, không có mấy tấm khiên đó, cậu ta chỉ là một thằng nhóc thối.
Mà năng lượng của thần khí hủy diệt, vì bị con chó ngốc kéo vào trong dòng sông phù văn nên cũng không lan ra bên ngoài.
Dạ Hoa của hiện tại có thể nói là thảm không nỡ nhìn, những con đỉa màu đỏ bò khắp người cậu ta.
Loại đỉa này là đặc sản của Minh Phủ, chúng có sức sát thương cực cao đối với tu sĩ, chúng không chỉ hút máu mà còn cướp đi sức mạnh của tu sĩ.
Bị loại đỉa này hút một lát, chẳng tu sĩ nào chịu được cả.
Đám đỉa này chắc là con chó ngốc nuôi trong dòng sông phù văn để chơi.
Có một vài con đỉa đã hút no máu rồi, chúng vốn chỉ to cỡ đầu ngón tay nhưng nay đã phình to bằng quả đấm.
Có mấy con còn đang không ngừng chui vào trong cơ thể Dạ Hoa, chẳng bao lâu chỉ sợ Dạ Hoa cũng sẽ biến thành một cái vỏ rỗng thôi.
"Thả... thả tao ra." Dạ Hoa nhìn Tiêu Trần, cậu ta đã chẳng còn sức để nói chuyện nữa rồi, thậm chí cậu ta còn không cảm nhận được sự đau đớn.
Tiêu Trần không nói nhảm, rút ra đoản đao sau thắt lưng chém đầu Dạ Hoa.
Kể từ đó, mười người của Dạ Đàm đại thế giới đều chết hết rồi.
Tiêu Trần xách đầu Dạ Hoa đáp xuống dưới, con chó ngốc cũng thu hồi dòng sông phù văn, theo cạnh Tiêu Trần.
Lúc này cát đá che khuất bầu trời đã tản đi, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Tiêu Trần đáp xuống từ trên bầu trời.
Tiêu Trần nhìn những học viên kia và cả các chiến sĩ Yêu tộc, dưới sự bảo vệ của Huyết Khiên của hắn, họ gần như đều không bị thương.
Tiêu Trần gật đầu, lực phòng ngự của Huyết Khiên do hắn dùng máu mình chế tạo ra rất tốt.
Chắc có thể sử dụng nó trong trận chiến với Dạ Đàm đại thế giới sắp tới.
"Ba." Lúc này Cẩu Đản bước tới cạnh Tiêu Trần, nhìn cái đầu Tiêu Trần cầm trong tay, Cẩu Đản rụt rụt cổ.

Bình Luận

0 Thảo luận