Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 750: Biển Vạn Sâm

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Thật ra lúc này Tiêu Trần cũng sợ lắm đấy, dù sao trên bầu trời mưa lửa vẫn đang rơi nữa!
Nếu như xử lý không tốt, có khi mình sẽ chết trôi ở đây thật.
"Vậy cô đi ngăn chặn anh ta, tôi đi mở phong ấn."
"Tôi đi mở, cậu đi ngăn chặn anh ta." Cô gái nhỏ trực tiếp cự tuyệt đề nghị của Tiêu Trần.
"Aiz." Tiêu Trần nhức đầu: "Vậy chúng ta dây dưa ở đây đi!"
"Như cậu nói chúng ta đều phải chết ở chỗ này thôi, dù phải sống sót thì cũng sẽ phải gánh chịu sự đuổi giết không ngừng nghỉ, trong thế giới, anh ta muốn tìm ai, sợ rằng không ai có thể tránh được."
Cô gái nhỏ lấy tình đả động, lấy lý phục người.
Tiêu Trần lại có dáng vẻ dáng vẻ không sao cả: "Chuyện cô làm hỏng kinh mạch của ông đây ông đây còn chưa tính sổ này, bây giờ còn muốn coi ông đây dễ lừa? Cô bị ngu hay là tôi bị ngốc thế?"
"Loạn Kim Thứ."
Mưa lửa trên bầu trời càng ngày càng cuồng bạo, mà giờ khắc này từng khí lưu sắc bén lại đột nhiên xuất hiện, bắt đầu cắt mọi thứ trong không gian.
Ảo ảnh Cửu Vĩ Yêu Hồ nhanh chóng tán đi, cô gái nhỏ phun ra búng máu tươi.
"Được, cậu đi mở phong ấn, tôi đi ngăn chặn anh ta."
"Ầy, thế thì đúng rồi đấy!" Tiêu Trần vui vẻ nói.
"Đi." Cô gái nhỏ ném ra một quả cầu nhỏ màu vàng, trung tâm cầu nhỏ xuất hiện một vòng xoáy, hút thân hình của hai người vào đấy...
Thân hình của hai người nháy mắt biến mất.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn xa xa, bóng dáng bỗng nhiên co lại.
Biển Vạn Sâm.
Đây là vùng biển lớn nằm giữa Trung Nguyên đại lục và Tinh Long đại lục.
Trong màn đêm, trong nước biển xanh sẫm, chút tinh quang vò nát bóng hình, đó là cảnh trong mơ thần bí thâm thúy biển rộng bện cho mọi người bên bờ biển thần bí.
Ánh trăng đỏ là một phần thần bí thâm thúy, tăng thêm mùi vị quỷ dị.
Ở sâu trong biển khơi, có một giải đất nối liền huyền bí.
Nước biển bên trái, bình tĩnh mềm nhẹ.
Nước biển bên phải, lại cuồng nộ mà đen như mực, sóng to gió lớn cuồn cuộn gào thét, giống như vạn mã lao nhanh.
Ở đây dường như là hai thế giới hoàn toàn ngược lại.
Bóng dáng của Tiêu Trần và cô gái nhỏ bỗng nhiên xuất hiện ở nơi giao tiếp này.
Nhưng mà hai người còn chưa đứng vững, một bóng người cao to đã từ trên trời giáng xuống, rơi lên mặt biển, nhấc lên cơn sóng gió động trời.
"Mả cha nó, con hàng này là đồ biến thái à, tốc độ nhanh như vậy?"
Nhìn cái bóng người này Tiêu Trần lại càng hoảng sợ.
"Người hộ giới rất đặc biệt, anh ta có thể sử dụng cả mảnh thiên địa này, nếu như bị anh ta để mắt tới, thật sự không có kết cục tốt."
Cô gái nhỏ vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiêu Trần.
"Vạn Hải Quy Khư."
Lúc này hai tay đại hán đập mạnh lên mặt biển.
Toàn bộ ngoài khơi kịch liệt bạo động, từng vòng xoáy to lớn đang không ngừng hình thành, biển rộng vô bờ bị quấy cho long trời lở đất.
"Đi mau, tôi không chống được bao lâu."
Cô gái nhỏ nói đi về phía đại hán, từng luồng sương mù màu đen lan ra từ trên người.
Tiêu Trần cũng lười nói nhảm, ngồi trên hồ lô nhanh chóng rời đi.
Lúc này trên thân thể của cô gái nhỏ xuất hiện biến hóa kinh người.
Thân thể gầy nhỏ bắt đầu cao hơn, như mầm non mọc lên.
Cơ thể dinh dưỡng không đầy đủ bắt đầu trở nên đầy đặn.
Trong nháy mắt, một cô gái da trắng mặt đẹp, chân dài ngực lớn xuất hiện.
Phía sau cô gái có chín cái đuôi trắng như tuyết, tai hồ ly trên đầu thi thoảng lại phẩy một cái.
Dáng người ma quỷ, khuôn mặt thiên sứ.
Trên người cô gái có sự xinh đẹp nói không hết, vẽ không ra.
Vẻ bề ngoài xinh đẹp, dụng tao thủ hề bình doanh, gió và trăng và nụ cười của em, ai qua cũng được.
Cộng thêm tà khí kỳ quái trên người cô gái, làm cho cô mang theo một sự nguy hiểm mê hoặc.
Đây mới thực sự là 'yêu nghiệt' hại nước hại dân.
Tiêu Trần bớt thời giờ quay đầu lại nhìn, máu mũi suýt thì phun ra.
Lưu Tô Minh Nguyệt đưa tay bịt mắt Tiêu Trần, bĩu môi không vui nói: "Đừng nhìn, đừng nhìn, yêu tinh thì có gì đẹp mắt."
"Đẹp quá, cô xem chân kia, thắt lưng kia, gương mặt kia, đúng là muốn mạng già mà!"
"Cắn chết tên lưu manh nhà anh."
Lưu Tô Minh Nguyệt cắn một phát lên tai Tiêu Trần.
"Đau đau, đau quá con rùa đen kia, cô nhả ra cho ông."
Tiêu Trần ngồi trên hồ lô, không ngừng đi tới nơi sâu trong biển khơi.
Lúc này nước biển đã đen nhánh như là mực nước, con sóng lớn màu đen không ngừng vỗ vào không trung.
Khí tức âm lãnh đáng sợ cổ quái không ngừng nhộn nhạo trong không khí, thỉnh thoảng lại có điểm sáng màu xanh lục chớp động trong màn đen.
Khiến cho trong này nhìn qua như địa ngục u ám.
Lưu Tô Minh Nguyệt tiến vào trong lòng Tiêu Trần, lộ ra một cái đầu nhỏ: "Ở đây âm trầm quá, đáng sợ."
Mặt Tiêu Trần đầy vạch đen, nơi này quỷ dị hơn nữa thì có quỷ dị bằng Bất Quy lộ không? Giờ lại bắt đầu giả vờ làm cô gái đáng yêu.

Bình Luận

0 Thảo luận