Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1401: Liên Thương Sinh phá giải phong ấn

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Mọi người nhìn cười, nào có thư đồng nào lại nói công tử nhà mình giống chó bao giờ, kiểu ví von này cũng quá... hình tượng đi thôi!
"Không có việc gì." Tiêu Trần khoát khoát tay áo, tiểu tử tiểu đồng này trông vô cùng đáng yêu, nói chuyện lại còn êm tai, thật khiến cho người ta muốn tức giận cũng không được.
'Ai ôi." Đúng lúc này u Dương Đức mới từ từ tỉnh lại.
Tên chó này đúng là không đổi được thói ăn cứt, vừa mở mắt đã nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần.
"Tiểu Trư, hình như ta đã yêu rồi." u Dương Đức lẩm bẩm nói.
"Công tử, tháng này người yêu đương mười mấy lần rồi, còn nữa, tên ta là Tiểu Trúc." Tiểu đồng bất mãn nói thầm, dìu u Dương Đức đứng lên.
"Không giống, các lần trước không giống, lần này ta thực sự yêu rồi." u Dương Đức ngơ ngác nhìn Tiêu Trần, ánh mắt thâm tình kia, khiến cho Tiêu Trần nổi da gà đầy người.
"A? Tiểu cô nương thật xinh đẹp." Lúc này lại một giọng nói nữ dụ hoặc vang lên bên tai Tiêu Trần.
Tiếp theo đó, Tiêu Trần cảm thấy lồng ngực bị xiết chặt, một đôi tay ngọc từ phía sau lưng quấn qua, bưng kín bộ ngực đồ sộ của Tiêu Trần.
"Ta XXX *..." Tiêu Trần thực sự có ý nghĩ chết tâm rồi, vừa mới đánh một tên sắc lang, giờ lại thêm một nữ lưu manh.
Tiêu Trần một phát chế trụ được mạch môn của tay ngọc thon thon kia, muốn hất một cú qua vai thật đẹp.
Kết quả con mẹ nó sức thì đã vận rồi, nhưng nữ lưu manh phía sau lại bất động như núi.
"Chưa được đâu, khí lực của ngươi không đánh ngã được ta đâu à nha."
Một khuôn mặt xinh đẹp ghé sát bên tai Tiêu Trần, môi đỏ như lửa, nói chuyện nhẹ nhàng, hơi thở phát ra len lỏi vào trong tai Tiêu Trần ngưa ngứa.
"Yêu Tinh, ngươi thả tểu gia hỏa này ra đi." Nhan Tử Ninh rút đại bảo kiếm ra, muốn xông lên liều một phen.
ại trưởng lão dở khóc dở cười ngăn Nhan Tử Ninh lại: "Cung chủ, đừng làm loạn, đừng dọa sợ tiểu cô nương người ta."
"Không đâu, ta dịu dàng như vậy." Giọng nói dụ hoặc lại mang theo vài phần lười biếng lại lần nữa vang lên.
Đúng lúc này, Lưu Tô Minh Nguyệt từ trong lồng ngực Tiêu Trần bò ra.
Nhìn thấy lồng ngực chuyên thuộc về mình bị người khác ấn lấy, Lưu Tô Minh Nguyệt tức giận tam thi thần nhảy ra ngoài.
"Lưu manh, sắc lang, ta cắn chết ngươi."
Lưu Tô Minh Nguyệt giương cái miệng nhỏ nhắn, một ngụm cắn xuống.
Kết quả người ta không có việc gì, lại khiến miệng của mình đau nhức.
"Oa..." Lưu Tô Minh Nguyệt đau oa oa khóc lớn lên, "Tiểu Mặc Mặc, đánh nàng, ô ô "
Tiểu Mặc Mặc, là cái tên mà Lưu Tô Minh Nguyệt đặt cho Mặc Nham.
Mặc Nham một mực buồn bực không phát ra tiếng, giờ phút này đột nhiên phát khó.
Thân ảnh nữ tử nhanh như chớp ôm lấy Tiêu Trần.
"Oanh!"
Một hồi khí lãng kịch liệt cuồn cuộn dâng lên..., thanh âm kịch liệt va chạm vang lên.
Mọi người chỉ nhìn thấy một thân ảnh xinh đẹp bay ra ngoài, mà thân ảnh Mặc Nham cũng đã bay ra ngoài.
Xui xẻo nhất vẫn là Tiêu Trần, cái gì cũng không có làm, đã bị liên lụy tiến vào.
Hai cấp cao nhất Thần Vô Chỉ Cảnh va chạm, trực tiếp khiến cho Tiêu Trần đáng thương đánh bay ra ngoài.
"Cô nương, chớ sợ, ta cũng tới." u Dương Đức vội vàng tiến lên, muốn tiếp được Tiêu Trần.
Đang lo có rắm không có chỗ để thả, vừa vặn có người đưa tới tận cửa.
Trên không trung ổn định thân ảnh, một Thiên Cân Trụy Tiêu Trần lại đè ép u Dương Đức phía dưới tiến vào trong đất.
u Dương Đức đáng thương lại lọt vào một hồi đòn hiểm, tiểu đồng tên là Tiểu Trúc kia, trong miệng hừ phát ra tiếng cười nhỏ, canh giữ ở một bên, trong tay nắm một lọ đan dược.
"Đánh nàng." Lưu Tô Minh Nguyệt nhảy đến trên đầu Tiêu Trần, tức giận chỉ huy Mặc Nham.
Mặc Nham cũng không nói chuyện, nhìn đúng cái thân ảnh xinh đẹp kia, như một cỗ xe tăng hạng nặng vọt tới.
"A a a, chẳng phải véo hai cái ấy ư, không cần đuổi theo đánh đâu, không thì cho ngươi véo lại đây này."
Hai thân ảnh hóa thành hai đạo lưu quang truy đuổi trên quảng trường.
Dữ dằn năng lượng hóa thành cương phong khủng bố, tàn sát bừa bãi tại trên quảng trường.
"Cô nương, coi chừng." u Dương Đức bị đánh chỉ có xuất khí không có tiến khí, lúc này rồi vẫn còn quan tâm Tiêu Trần, sợ Tiêu Trần bị cương phong làm bị thương.
"Phanh!"
Tiêu Trần một quyền đấm vào trên mặt u Dương Đức, tên này triệt để an tĩnh.
"Tiên nữ tỷ tỷ, để cho ta bôi cho công tử chút thuốc đi vậy." Mắt thấy công tử nhà mình bị đánh sắp không xong rồi, tiểu đồng nhìn Tiêu Trần, yếu ớt nói.
"Được, chữa cho tốt rồi tiếp tục đánh." Tiêu Trần cười ha ha gật gật đầu.
Tiểu đồng đầu đầy mồ hôi, tỷ tỷ xinh đẹp này thật sự quá dũng mãnh rồi, những lần công tử bị đánh trước đây cộng cộng lại chỉ sợ cũng không có nghiêm trọng như hôm nay.
Nhìn tiểu đồng thành thạo bôi thuốc cho u Dương Đức, Tiêu Trần có chút tò mò hỏi: "Công tử nhà ngươi dầu gì cũng là Thần Vô Chỉ Cảnh, sao một chút phòng ngự cũng không có thế?"

Bình Luận

0 Thảo luận