Hầu ca cũng không làm khó người hóng chuyện chạy trốn.
Hầu ca không nói nhảm, đạp xuống một cước, trực tiếp giẫm hướng đỉnh đầu của lão đạo.
Lão đạo và Ngũ mập mạp, dưới bàn chân lớn ấy, cực giống lá rụng bay bay trong mưa gió.
Đương nhiên đây chỉ là nhìn giống ở mặt ngoài, lão đạo chính là ngụy Đế thứ thiệt đấy, căn bản không đặt một cước này của Hầu ca vào mắt.
"Công tử, ngài nói xem ai sẽ thắng?" Trên bầu trời, Tiếu Sương lấy ra một cái pháp khí phi hành, ngồi cùng một chỗ với Tiêu Trần, xem náo nhiệt.
Tiêu Trần lườm cho cái, tức giận nói: "Cái này không vô nghĩa sao? Lão đạo kia chính là ngụy Đế đỉnh cấp, Hầu ca cũng chỉ là Vô Chỉ Cảnh, mười Hầu ca cũng chẳng thắng nỗi một lão đạo đó."
Tiếu Sương nhức đầu, không hiểu cho lắm: "Thế nhưng vì sao hầu yêu nọ không sợ chút nào thế?"
"Hầu yêu cái gì?" Tiêu Trần trợn trắng mắt: "Người ta là Tề Thiên Đại Thánh đó."
"Ồ!" Tiếu Sương thè lưỡi đáng yêu.
Tiêu Trần nói tiếp: "Có đánh thắng hay không là một chuyện, có dám đánh hay không lại là một chuyện khác."
"Đánh không thắng mà vẫn đánh, đây chẳng phải là muốn chết sao?" Tiếu Sương hơi nghi hoặc.
"Sao cô lắm vấn đề thế?" Tiêu Trần hơi không kiên nhẫn: "Con khỉ này không dễ chết như vậy đâu."
Tiếu Sương hơi tủi thân phồng má, tính tình của Tiêu Trần này thật là khó đoán, mưa nắng thất thường.
"Uỳnh!"
Lúc này, Hầu ca rốt cuộc đạp xuống, toàn bộ thiên địa vào lúc này đều rung lắc kịch liệt.
Trong nháy mắt khi bàn chân lớn đạp xuống, phù chú quanh người lão đạo ầm ầm xảy ra biến hóa.
Một người cao ba trượng, do mực nước hình thành đột ngột xuất hiện.
Người mực nước ấy giơ cao hai tay lên, lại có thể vững vàng chống được bàn chân lớn của Hầu ca.
Một màn này thực sự có chút quỷ dị, rất giống như một con kiến gánh lên một ngọn núi lớn, vừa nhìn đã cảm thấy mắt của mình có vấn đề, dù sao hình thể của hai thứ đó quá khác biệt.
"Lão đạo, giao tiểu tặc kia ra đây, việc này sẽ không liên quan tới ông nữa, nếu không, đừng trách tôi thu thập cả ông luôn." Giọng cuồng ngạo của Hầu ca vang lên.
Nói ra có lẽ bạn không tin, một Vô Chỉ Cảnh, lại có thể uy hiếp một vị ngụy Đế.
Người hóng chuyện phía xa, suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.
Những người hóng chuyện kia, tuy rằng thực lực không mạnh bằng Hầu ca và lão đạo, nhưng vẫn phân biệt được giữa hai người họ ai mạnh ai yếu.
Một Vô Chỉ Cảnh như hắn ta lấy cái gì đi uy hiếp một vị ngụy Đế?
Dũng khí?
Lão đạo cũng tức quá hóa cuồi, nhưng lão đạo chung quy vẫn là người đắc đạo, cũng không nói châm chọc, mà là từ tốn nói: "Đạo hữu bớt giận, tuy rằng tiểu tử nhà họ Ngũ đã làm sai trước, thế nhưng đá vá trời cuối cùng vẫn còn tốt, có thể cho gã một cơ hội sống không."
"Cuối cùng vẫn tốt?" Nghe thấy lời ấy Hầu ca đột nhiên nổi giận: "Vô tri."
Cảm thụ được khí thế giận dữ của Hầu ca, lão đạo hiểu, sợ rằng đá vá trời này liên quan tới một chuyện hệ trọng nào đó.
"Đạo hữu bớt giận." Lão đạo bất đắc dĩ nói: "Tiểu tử này chính là con trai độc nhất của nhà họ Ngũ, đạo hữu có thể đưa ra một ít yêu cầu, lão đạo tin tưởng nhà họ Ngũ sẽ không cự tuyệt đâu."
"Đại nhân tha mạng." Ngũ mập mạp cũng biết thời thế, lập tức cầu xin Hầu ca tha thứ.
"Cái thứ ngu xuẩn, mày có hiểu đá vá trời liên quan tới cái gì không? Ngàn trăm vạn năm nay, mày là người thứ nhất dám mang đá vá trời ra khỏi Địa Cầu." Hầu ca nghe nói thế không chỉ không nguôi giận, cơn giận lại còn ngày càng tăng thêm.
"Đại nhân hiểu lầm rồi, đá vá trời không phải tiểu nhân mang ra ngoài, là gia phụ đi ngang qua Địa Cầu, vô ý mang ra ngoài." Ngũ mập mạp thấy chuyện không tốt lắm, trực tiếp bán ông già nhà gã.
"Nợ cha con trả, chẳng phải là rất tốt thay!" Xem bộ dạng này có vẻ Hầu ca đã giận tới cực điểm, quyết tâm muốn làm thịt con hàng này.
Thật ra có thể hiểu được tâm trạng của Hầu ca.
Ví dụ như một thứ trọng yếu vô cùng, thậm chí liên quan đến tánh mạng của mình bị trộm mất, cuối cùng còn phát hiện, tên ăn trộm đem thứ này đi bán, bạn nói xem bạn có đánh chết tên trộm đó không?
Nếu có năng lực này, sợ rằng đa số mọi người đều chọn đấm chết kẻ ăn trộm, dù sao cảm giác thứ quan trọng bị trộm mất thực sự khiến người ta phát điên.
Ngũ mập mạp thấy chuyện không ổn, cũng phát ác lên.
"Đi ra!" Ngũ mập mạp vung tay lên, một vệt sáng đen hiện lên.
Trong chớp mắt phong vân thiên địa biến hoá kỳ lạ, một bóng đen to lớn trống rỗng dựng lên.
"Thuật Khôi Lỗi?" Tiêu Trần nhìn vui vôi cùng: "Không đúng, hẳn là lực sĩ."
Tiêu Trần có chút tò mò, cái thứ lực sĩ này thuộc về loại rất hiếm thấy.
Thứ này chế tác phiền phức, hơn nữa thực lực lại có hạn, ở trong giới tu hành, gần như là tuyệt tích.
Chỉ là lực sĩ Ngũ mập mạp ném ra hình như có hơi phá vỡ thường thức.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận