Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 488: Tính toán

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
"Phượng Hoàng là vua của các loài chim, còn Chu Tước là linh thú của trời. Nó hiếm hơn và có sức tàn phá mạnh hơn Phượng Hoàng."
"Bảy chòm sao phương nam, Quỷ, Liễu, Tinh, Trương, Chẩn là thân hình của chim, còn gọi là Chu Tước."
"Vì nó là trùng lông dài, cho nên mới dần dần thành một đôi với loài rồng - 'trùng' vảy dài trong truyền thuyết. Một bên thay đổi thất thường, một bên tính tình tốt đẹp. Chu Tước cũng đại diện cho thuần âm."
Bà lão nhìn Lạc Huyền Tư với vẻ mặt vui mừng và nói: "Tiểu Huyền Tư, con vốn là Tu La Nhãn, trời sinh là thân thể Cực m. Linh hồn Chu Tước này chính là cơ duyên định mệnh của con."
"Ha ha! Bà già, bà nói thứ này thuộc về ai thì nó là của người đó à?"
Giọng nói của Việt Đông Lai vang lên với sự bất mãn sâu sắc.
Bà lão liếc mắt, nhìn Việt Đông Lai nói: "Tiểu bối Việt gia, nói chuyện nhớ chú ý đến thân phận của mình. Lúc tôi gặp tổ tiên cậu, Việt gia của cậu chỉ là một gia tộc nhỏ mà thôi."
Việt Đông Lai cười nhạo một tiếng, hắn ta lắc lắc chiếc hộp rỗng trong tay nói: "Xưa khác nay khác, bây giờ Việt gia của tôi là gia tộc đứng đầu. Huyết Sát Minh lụi bại của các bà đã không thể gây sóng gió gì nữa đâu."
Lưu Nguyệt Hổ nhìn cái hộp trống rỗng, khóe miệng nở một nụ cười sâu xa.
Bà lão hừ lạnh: "Bảo vật có linh hồn, cứ để nó tự chọn chủ nhân đi!"
"Tại sao? Đây thứ tôi tìm thấy." Việt Đông Lai nhìn ba người một cách hung dữ.
Đột nhiên Lạc Huyền Tư loạng choạng và ngã xuống đất.
"Ha ha!"
Việt Đông Lai đắc ý lắc lắc chiếc hộp rỗng trong tay: "Bà đã từng nghe Ba Bước Mê Hồn chưa?"
Sau khi nghe thấy thế, khuôn mặt vốn đã trắng bệch của bà lão càng thêm tái nhợt, trông không khác gì người chết.
"Việt gia vẫn vậy, chỉ nuôi ra mấy kẻ nham hiểm độc ác." Bà lão phun ra một ngụm máu.
Toàn thân Lạc Huyền Tư đông cứng, giống như bị mắc kẹt trong đầm lầy, không thể động đậy.
"Các ngươi chết hết thì linh hồn Chu Tước này chỉ có thể chọn tôi."
Việt Đông Lai rút một con dao nhỏ và cười ác độc đi về phía Lạc Huyền Tư.
Ánh mắt hắn ta ngập tràn dục vọng cháy bỏng: "Bây giờ giết cô, tôi có chút không nỡ. Vốn định vui vẻ chơi đùa một lát, nhưng hiện tại xem ra không có cơ hội nữa rồi."
Linh hồn Chu Tước trên không trung, trong mắt tràn đầy châm chọc lẳng lặng nhìn mấy người bên dưới, không có một chút động tĩnh.
Mắt Lạc Huyền Tư khép hờ, lạnh lùng nhìn Việt Đông Lai, không có một tí cảm xúc nào.
Việt Đông Lai cười lạnh: "Đôi mắt của cô thật khiến người khác khó chịu, tôi sẽ móc mắt của cô trước!"
Lúc này trong tay Lưu Nguyệt Hổ bỗng xuất hiện một viên đan dược màu đỏ thắm.
Ba Bước Mê Hồn này vốn là do gã đưa cho Việt Đông Lai, cho nên gã đương nhiên sẽ không bị trúng chiêu.
Việt Đông Lai dường như không để Lưu Nguyệt Hổ vào mắt, hắn ta không quan tâm đến việc gã có bị trúng độc hay không.
"Tiểu súc sinh, mày dám!" Bà lão tức giận gầm lên, nhưng chỉ có vậy.
Nhìn thấy con dao trên tay Việt Đông Lai sắp chạm vào mắt Lạc Huyền Tư.
Lưu Nguyệt Hổ hét lên: "Lạc Huyền Tư, mở miệng ra."
Đan dược màu đỏ phía trên ngón tay gã bắn ra.
Nhưng viên đan dược đột ngột dừng lại giữa không trung.
Việt Đông Lai dường như có mắt sau lưng, hắn ta chính xác bắt lấy viên đan dược bằng hai ngón tay.
"He he!"
Việt Đông Lai kẹp viên đan dược màu đỏ thắm, xoay người cười nói: "Với chút tâm tư này của mày, mày có thể lừa gạt ai?"
"Mày thật là ngây thơ khi muốn lợi dụng Lạc Huyền Tư chống lại tao."
Viên thuốc bị bắt lấy, Lưu Nguyệt Hổ vẻ mặt không thể tin, thân thể gã bất giác lùi về phía sau.
Việt Đông Lai nhìn Lưu Nguyệt Hổ hoảng sợ, hắn ta hứng thú nói: "Tao rất tò mò, vì sao mày lại muốn đối phó với tao?"
Lưu Nguyệt Hổ đã lui về phía sau một khoảng, đột nhiên nở nụ cười: "Đến hỏi Diêm vương đi!"
Đột nhiên, viên thuốc giữa hai ngón tay của hắn ta bùng nổ dữ dội.
Xung kích mãnh liệt khiến toàn bộ huyệt động không ngừng rung chuyển.
Ngay khi tiếng nổ vừa dứt, thân hình Lưu Nguyệt Hổ đột nhiên nhảy dựng lên, trong tay cầm chặt một con dao găm.
"Phốc phốc."
Tiếng dao đâm vào da thịt vang lên, bụi mù tản đi, thân ảnh Việt Đông Lai xuất hiện.
Tay trái của hắn ta bị viên đan dược làm nổ tung, trên cổ cắm một con dao găm, cả người hắn ta trông vô cùng thê thảm.
Mùi máu tanh lan tràn trong huyệt động.
"Rầm!"
Thân hình Việt Đông Lai nặng nề ngã xuống đất, bọt máu không ngừng trào ra miệng hắn ta.
"Đồ... Long Chủy."
Việt Đông Lai còn chưa tắt thở, thanh âm mơ hồ không rõ phát ra từ cổ họng hắn ta.
Lưu Nguyệt Hổ rút dao găm ra với vẻ khoái chí: "Tao đã đợi một đao này quá lâu rồi."
"Tại... tại sao?" Có lẽ Việt Đông Lai đến chết cũng không biết, tại sao kẻ hèn nhát trong miệng hắn ta lại vắt óc tính kế giết mình.
"Mày có nhớ một cô gái tên Lý Dung không? Không nhớ cũng không sao, dù sao cô ấy cũng đã chết rồi."

Bình Luận

0 Thảo luận