Nhưng vô số năm qua, nơi này không có ai quấy rầy thì linh khí tích tụ theo thời gian phải rất nồng đậm mới đúng. Bây giờ xem ra lại quá bình thường, cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Trần tiếp tục đi về phía trước, trên đường lại phát hiện một cảnh tượng rất thú vị.
Một con hổ đen siêu dũng mãnh, oai vệ đang chơi đùa với một đám động vật ăn cỏ,
mà hình như đám động vật ăn cỏ kia cũng không hề sợ hãi hổ đen. Nếu nói đây là một đám động vật đang chơi đùa cũng không quá lời.
Cảnh tượng này khiến Tiêu Trần sửng sốt, thiên địch mà lại có thể ở chung hòa thuận thế này thì nhìn ngang nhìn ngang nhìn dọc kiểu gì cũng thấy bất thường.
Hơn nữa, Tiêu Trần phát hiện trong đôi mắt của con hổ đen kia còn đầy vẻ nhân từ.
Đúng vậy, thật sự là nhân từ đấy!
Nhìn ánh mắt này, thứ đầu tiên mà Tiêu Trần nghĩ chính là mấy lão hòa thượng mặt mũi hiền lành.
Trong mắt một con hổ hung dữ lại có phật tính nồng đậm như vậy, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Càng đi về phía trước, cảnh tượng này càng ngày càng phổ biến. Không có gì thay đổi, đám động vật ở đây đều có phật tính rất cao.
Tiêu Trần dừng bước, hai con vật nhỏ bên cạnh cũng mệt mỏi nên đang ghé sát chân hắn nghỉ ngơi.
Ma khí trên người Tiêu Trần dâng lên cuồn cuộn, vô số quạ đen hình thành từ ma khí xuất hiện rồi nhanh chóng phân tán khắp bốn phương tám hướng. Tiêu Trần cảm thấy cảnh tượng khó tin trên mảnh mảnh đại lục này có khả năng cao là liên quan đến đại năng đã ngã xuống ở đây.
Quạ đen không mang về được tin tức nào, kể cả nơi đại năng ngã xuống cũng không tìm được.
Hình như mọi thứ đều không có gì khác thường.
Nếu như không phát hiện được gì thì Tiêu Trần dứt khoát ở yên tại chỗ, quyết định đợi sau khi trời tối mới xem thử nơi này có gì thay đổi hay không.
Sắc trời dần dần tối sầm xuống, trong mũi hai con vật nhỏ bên cạnh Tiêu Trần bắt đầu vang lên tiếng thở phì phì, có vẻ rất nôn nóng bất an. Nhìn thấy thay đổi của bọ chúng thì Tiêu Trần đã biết khi màn đêm buông xuống, chắc chắn sẽ có thứ gì đó xuất hiện.
Hai con vật nhỏ gặm góc áo Tiêu Trần, nhẹ nhàng lôi kéo hắn. Hai đứa này kéo kéo mấy cái thì ngừng lại, sau đó nhìn về một phương hướng rồi lại kéo... cứ lặp đi lặp lại vài lần. Hình như chúng muốn Tiêu Trần nhanh chóng rời khỏi đây.
Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm nên Tiêu Trần đứng dậy, đi về phía hai vật nhỏ đã nhìn.
Chỗ đó là một khu rừng có rất nhiều đại thụ che trời.
Đêm dần buông, khu rừng cũng trở nên vô cùng tối tăm. Vô số điểm sáng lập loè trong bóng tối, dày đặc chi chít.
Tiêu Trần phát hiện những điểm sáng này đều là mắt của động vật. Nơi này thế mà lại chen chúc đủ các loài vật. Tiêu Trần có thể cảm nhận được nỗi bất an, sợ hãi từ trên người bọn chúng.
Cuối cùng thì trời cũng tối hẳn, bầu không khí trên mảnh mảnh đại lục này bỗng trở nên vô cùng quỷ dị. Cảm giác hoàn toàn tương phản với sự hài hoà vào ban ngày.
Trong bóng tối, không khí tràn ngập hơi thở âm tà. Tiêu Trần nhíu mày, khí tức này hình như là ma khí. Chẳng có nhẽ ngã xuống ở đây lại là một vị đại ma?
Thế nhưng cảnh tượng hài hoà ban ngày cùng phật tính nồng động của động vật ở đây lại không phải thứ mà đại ma làm được.
"Rầm!"
Một cơ thể to lớn rơi xuống bìa rừng, chính là con hổ đen mà ban ngày Tiêu Trần đã nhìn thấy. Chỉ là lúc này hổ đen đã thay đổi hoàn toàn.
Tiêu Trần dừng lại, hai con vật bên cạnh cũng mệt mỏi, nằm dưới chân Tiêu Trần nghỉ ngơi.
Ma khí trên người Tiêu Trần mãnh liệt tràn ra, hai con vật bên cạnh Tiêu Trần bắt đầu khịt khịt mũi, có chút nôn nóng bất an.
Nhìn vào sự biến hóa của chúng, Tiêu Trần biết một thứ gì đó sẽ xuất hiện sau khi màn đêm buông xuống.
Hai con vật dùng miệng ngậm lấy góc áo của Tiêu Trần, nhẹ nhàng lôi kéo.
Hai con vật kéo một cái, buông miệng ra rồi nhìn về một hướng, cứ lặp đi lặp lại như thế, như thể muốn Tiêu Trần tránh xa nơi này.
Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì, Tiêu Trần đứng lên đi về phía chúng đang nhìn.
Nơi đó là một khu rừng với rất nhiều đại thụ cao chọc trời.
Khi đêm đến khu rừng trở nên u ám, đủ loại điểm sáng khác nhau phát sáng lên trong khu rừng tối om, rậm rạp chằng chịt.
Tiêu Trần phát hiện những điểm sáng này đều là mắt của động vật, nơi này rõ ràng chật ních đủ loại động vật.
Tiêu Trần có thể cảm thấy sự bất an và sợ hãi từ trên những động vật này.
Cuối cùng bầu trời cũng trở nên tối hẳn, bầu không khí toàn thế giới đột nhiên trở nên quỷ dị.
Trái ngược với cảm giác hài hòa vào ban ngày, trong không khí ban đêm tràn ngập một luồng khí tức âm tà.
Tiêu Trần nhíu mày, khí tức trong không khí này chính là ma khí.
Chẳng lẽ kẻ ngã xuống nơi đây là một vị đại ma?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận