Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 622: Lại đi mất rồi.

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Đe doạ thêm mắm dặm muối một hồi, Tiêu Trần đúng là bị nói thành một lão chủ địa chủ thời phong kiến, đánh nam hiếp nữ, không chuyện ác nào không làm.
"Hít!" Đám học sinh khóa dưới hít vào một ngụm khí lạnh, ai dè lại khủng bố như vậy chứ.
Tiêu Trần đưa Tiêu Man Ngữ đến phòng học trước, sau đó tiện tay nhét một viên đen đen vào trong miệng em gái.
"Đi đây." Tiêu Trần nhẹ nhàng phất phất tay.
"Anh, khi nào anh lại về?"
"Chưa biết." Tiêu Trần không quay đầu lại, tiêu sái đi mất.
"Hừ!" Tiêu Man Ngữ tức đến giậm chân bình bịch.
"Man Ngữ, anh đẹp trai đó là ai vậy? Bạn trai cậu à?"
Một cô gái dễ thương nhảy đến bên cạnh Tiêu Man Ngữ, tò mò nhìn theo bóng lưng Tiêu Trần.
"Con ranh chết tiệt kia, nói cái gì đó. Đấy là anh trai của tớ." Tiêu Man Ngữ xoay người, đùa giỡn với thiếu nữ.
"Anh của cậu á? Khà khà số điện thoại là bao nhiêu, weixin, QQ, giao tất cả đây mau lên."
"Cậu lên cơn thèm trai hả, con ranh chết tiệt kia."
Từ khi Ngục Long đi thì lão sư của lớp 1-Thiên cấp được đổi thành một người phụ nữ tên là Lãnh Ngưng.
Có người nói cô ta là lão tổ nhà họ Lãnh, tu vi sâu không lường được.
Khi Tiêu Trần đưa Cẩu Đản đến phòng học thì vẫn chưa đến giờ vào lớp. Học sinh vẫn đang đập bàn tranh cãi ầm ĩ.
Nhìn thấy Tiêu Trần, phần lớn học sinh đều ngoan ngoãn lại, rất cung kính đứng lên hô: xin chào lão sư.
Số còn lại thì chắc là học sinh mới nên không nhận ra Tiêu Trần.
Trong đó có đứa nhóc khí chất tướng mạo đều thuộc dạng cực kỳ xuất chúng, le te chạy tới trước mặt Tiêu Trần.
Tiêu Trần đã từng nhìn thấy hai cô gái này trong mảnh vỡ ký ức, một là thánh nữ giáo đình, một là nữ cảnh sát gặp ở Đại Hà trấn.
Nữ cảnh sát làm học viên ở đây thì còn có thể hiểu được, chứ thánh nữ giáo đình cũng chạy đến chỗ này làm gì? Giáo đình cũng mặc kệ luôn à?
"Xin xin chào, lại gặp nhau rồi." Thánh nữ có tí ngượng ngùng, lên tiếng chào Tiêu Trần.
Nữ cảnh sát thì phóng khoáng hơn rất nhiều, vươn tay mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp."
Hơn nữa trong đôi mắt của nữ cảnh sát còn mang theo tình cảm không che giấu, chính là cái vẻ: lão nương coi trọng anh, lão nương phải làm bạn gái của anh.
Nhưng mà ánh mắt long lanh của cô ta đưa sai đối tượng rồi. Nếu là Tiêu Trần nhân tính thì còn có thể đùa giỡn cô ta vài câu chứ Tiêu Trần ma tính không ra tay đập chết cô ta đã là phật tổ phù hộ rồi.
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, Tiêu Trần chỉ khẽ gật đầu, thậm chí còn chẳng đưa tay ra bắt tay với nữ cảnh sát.
Thánh nữ đứng một bên nhìn thấy cảnh này thì vui đến mức suýt nhảy cẫng lên.
"Ha ha" nữ cảnh sát cười cười xấu hổ, thu tay lại.
Tiêu Trần nhìn vẻ mặt Cẩu Đản ngốc ngốc đang khoác tay mình, nói: "Dừng tu hành lại, mỗi ngày học vài thứ trong sách vở là được rồi. Trước khi ba về thì không được tu hành nữa."
Tuy không biết tại sao nhưng ba mà đã nói sẽ không sai đâu, Cẩu Đản gật đầu lia lịa.
nguyên nhân mà Tiêu Trần nói vậy là vì số mệnh Kim Long.
Nếu như Đại Đế thân hóa Cửu Long ngã xuống có liên quan với m Thiên Ma, nói không chừng số mệnh Kim Long cũng có vấn đề.
Tiêu Trần từng trải nhiều nên kiến thức vô cùng rộng lớn, thủ đoạn quỷ dị gì mà hắn chưa từng thấy qua chứ? Tất nhiên sẽ nghĩ đến tất cả các khả năng.
Tạm thời ngưng tu hành một thời gian cũng chẳng sao, nếu như số mệnh Kim Long thật sự có chuyện, về sau xuất hiện vấn lớn đề thì chính là mất nhiều hơn được.
"Mở miệng ra."
Tiêu Trần nhét một hạt châu đen vào trong miệng Cẩu Đản.
"Răng rắc." con hàng Cẩu Đản này vừa ngậm hạt châu vào trong miệng đã nghiến răng nghiến lợi nhai.
"Cứng quá à." Cẩu Đản cắn cắn nửa ngày cũng không có phản ứng, tủi thân nói.
"Nuốt cuống." Trên mặt Tiêu Trần có khi phải xuất hiện mấy chục cái vạch đen.
"Ồ!" Cẩu Đản cười ngây ngô.
Làm xong những chuyện này, Tiêu Trần vỗ vỗ đầu Cẩu Đản nói: "Đi thôi!"
Cẩu Đản phồng má lắc đầu, rặt vẻ trẻ con tuỳ hứng.
Trên người Tiêu Trần tràn ra một luồng ma khí, ào ào tiến vào cơ thể Cẩu Đản.
"y ô."
Kết quả hàng này quýnh lên là há miệng cắn chặt quần áo của Tiêu Trần. Đúng nhanh, chuẩn, độc luôn.
Vẻ mặt Cẩu Đản không vui, cắn quần áo Tiêu Trần không chịu buông.
Tiêu Trần cốc đầu Cẩu Đản, lần đầu tiên nở nụ cười.
Quần áo đang bị Cẩu Đản cắn nhanh chóng hoá thành sương đen, tiêu tán trong không trung.
"Rầm!"
Cẩu Đản trực tiếp lộn phộc ra ngoài, đập vào vách tường.
"Ba." Cô nhóc nước mắt lưng tròng hô to.
Tiêu Trần phất phất tay: "Ba sẽ về sớm thôi."
"Ba?"
Nghe thấy xưng hô này, hai người thánh nữ cùng nữ cảnh sát đều trợn mắt nhìn Cẩu Đản, trên mặt đầy vẻ tuyệt vọng.
Tiêu Trần mới vừa đi ra thì gặp phải Thanh Y. Con hàng này mặt mày hồng hào, rặt vẻ đã bước chân lên đỉnh cao nhân sinh.

Bình Luận

0 Thảo luận