Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1066: Lưu Tô Minh Nguyệt gắt ngủ

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Loại sợ hãi biết trong đội có thứ gì đó nhưng lại không tìm được này khiến cho tất cả mọi người đều không thở nổi.
Chỉ có con bé Lưu Tô Minh Nguyệt vừa nghe thấy có đồ ăn là vui sướng như chim nhỏ chạy tới chạy lui trong đám người.
"Bánh này ngon không?" Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn chiếc bánh nướng vàng óng ánh, lau nước miếng.
"Món canh này ngon không?"
"Cái này chẳng đẹp tí nào, ăn được thật à?"
Lưu Tô Minh Nguyệt đang chạy tán loạn khắp nơi, trộn lẫn ăn chút đồ ăn chỗ này, trộn lẫn ăn chút đồ ăn chỗ kia.
Chẳng mấy chốc bụng nhỏ đã phình to.
"Yahh! Đến giờ đi ngủ roài." Sau khi Lưu Tô Minh Nguyệt ăn no, nằm trên ngọc Sơn Thần ngáy o o...
Hạ Nhi và Triệu Tuyết Linh vẫn luôn đi theo Lưu Tô Minh Nguyệt suýt chút nữa thì mệt chết.
Bây giờ Lưu Tô Minh Nguyệt cuối cùng cũng đã chịu yên tĩnh, hai người mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Còn Chương Long và Tôn Khởi đang trò chuyện trước miếu.
Đúng lúc này, trong đám người, một phu nhân khoảng ba mươi tuổi đột nhiên lặng lẽ đứng lên.
Trong đêm tối yên tĩnh, rõ ràng không ai để ý đến bà ta.
Bà ta đi từ từ tới chỗ của Lưu Tô Minh Nguyệt, đôi mắt đen trắng rõ ràng bỗng trở nên tối tăm không gì sánh được.
Thể xác và tinh thần của Hạ Nhi và Triệu Tuyết Linh đều đã kiệt quệ, dựa vào nhau buồn ngủ, hoàn toàn không nhận thấy sự tiếp cận của phu nhân.
Phu nhân bước tới bên cạnh Lưu Tô Minh Nguyệt, nhìn về phía ngọc Sơn Thần phát ra ánh sáng huỳnh quang xanh lá, khóe miệng hiện lên một nụ cười cực kỳ kỳ quái.
Phu nhân từ từ duỗi tay ra, móng tay của bà ta vậy mà lại chuyển sang màu đen kịt, thậm chí còn dài tới 5cm.
Móng tay đen thui, lập lòe rỉ ra ánh sáng.
Tay phu nhân từ từ đến gần ngọc Sơn Thần, nụ cười cực kỳ quái dị kia càng ngày càng quỷ dị.
"Nghiệp chướng, xem ngươi có thể trốn được bao lâu." Một giọng nói như tiếng sấm bỗng nhiên vang lên.
Thanh kiếm của Tôn Khởi đột nhiên xuất hiện trước mặt người phu nhân, không chút do dự đâm xuyên qua ngực bà ta.
Phu nhân trong nháy mắt dừng lại, Tôn Khởi và Chương Long ngay lập tức xuất hiện ở đây.
"Chạy?" Tôn Khởi cau mày, mở mí mắt phu nhân ra.
"Đừng chạm vào bà ta." Đột nhiên nhớ tới lời của Tiêu Trần, loại độc này rất dễ lây lan.
Chương Long đột nhiên lao về phía Tôn Khởi, muốn hất tung hắn ta ra.
Nhưng vào lúc này, dị biến bỗng xảy ra.
Một làn sương mù đen bay ra khỏi mắt phu nhân.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, mặc dù Tôn Khởi đã đề phòng, nhưng làn sương mù đen này vậy mà lại phá tan yêu khí bên ngoài thân thể, chui tọt vào mắt hắn ta.
Trong nháy mắt, đôi mắt Tôn Khởi lập tức trở nên đen kịt, nhìn không thấy một chút tròng trắng nào cả.
Một nụ cười vô cùng cổ quái gợi lên từ khóe miệng Tôn Khởi.
"Rút lui."
Nhìn thấy những thay đổi kỳ lạ của Tôn Khởi, Chương Long nhấc thẳng Hạ Nhi và Triệu Tuyết Linh, ném bay các cô ra ngoài.
Lúc này Lưu Tô Minh Nguyệt trở mình, lau nước miếng trên khóe miệng.
"Ây yo, đừng ồn ào nữa."
Con bé mơ mơ màng màng nói một câu rồi lăn ra ngủ tiếp.
Chương Long sắp khóc, nếu như con bé này xảy ra chuyện gì, chắc chắn thiếu niên kia sẽ tàn sát sạch đội ngũ bọn họ mất.
Cũng không quan tâm đến vấn đề lây hay không lây nữa, Chương Long vọt thẳng tới Tôn Khởi, muốn hất Tôn Khởi ra khỏi bên cạnh Lưu Tô Minh Nguyệt.
Nhưng tưởng tượng thì đẹp lắm, thực tế lại ôi sao thật phũ phàng.
Tôn Khởi không nhúc nhích, nhưng thân thể của Chương Long đã bay ra ngoài như một con diều đứt dây.
"Tiểu Tiên tử, mau tỉnh lại đi."
Trước khi bay ra ngoài, Chương Long điên cuồng rống lên.
Lần này, cuối cùng cũng đánh thức được Lưu Tô Minh Nguyệt.
Lưu Tô Minh Nguyệt dụi dụi mắt bò dậy, hai má phồng lên.
Lưu Tô Minh Nguyệt vậy mà lại có tật gắt ngủ, nếu không ngủ đủ, ngay cả Tiêu Trần cô cũng sẽ cắn đấy.
"Anh làm gì vậy? Tôi sẽ cắn anh đó." Lưu Tô Minh Nguyệt tức giận giơ nắm đấm nhỏ lên, không chút nào yếu thế nhìn, quay lưng về phía Tôn Khởi.
"Răng rắc, răng rắc."
Cổ Tôn Khởi vặn 180 độ quay về phương hướng của Lưu Tô Minh Nguyệt.
Đôi mắt buồn rười rượi ấy nhìn thẳng vào Lưu Tô Minh Nguyệt.
Nếu là lúc bình thường, chắc chắn Lưu Tô Minh Nguyệt sẽ hét toáng lên mẹ ơi mẹ ơi, chân như bôi mỡ chuồn mất.
Nhưng hiện tại cô bị đánh thức, Lưu Tô Minh Nguyệt đang gắt ngủ đấy.
"Xoay đầu giỏi ghê cơ."
Lưu Tô Minh Nguyệt phồng má, lấy túi Bách Bảo ra, lục lọi một hồi.
"Hừ, tôi chém chết anh."
Lưu Tô Minh Nguyệt lấy ra một hạt giống màu xanh, ném nó về phía Tôn Khởi.
Sức mạnh sinh mệnh dồi dào lao ra khỏi ngọc Sơn Thần, bao phủ lấy hạt giống xanh.
Một cảnh tượng thần kỳ đã xuất hiện.
Hạt giống nện vào người Tôn Khởi, bật rơi xuống mặt đất.
Nó bén rễ nảy mầm rất nhanh, cành lá mọc ra.
Trong nháy mắt, trên mặt đất đã xuất hiện một cái cây cực lớn cao cỡ hai tầng nhà.

Bình Luận

0 Thảo luận