Cứ như vậy bò rồi lại bò, rốt cục có một ngày cô nghe thấy được âm thanh thân thể mình nứt ra.
Cô biết mình sắp hóa bướm rồi, Xích Điệp mừng rỡ như điên, thời gian có thể làm người hầu nhỏ bưng trà rót nước sắp tới.
Chỉ là ông trời có mưa gió bão bùng, lúc độ kiếp hóa bướm, hết lần này tới lần khác lại gặp được người trảm yêu.
Xích Điệp đối phó với thiên kiếp, đối phó với kiếm của người trảm yêu, hao tổn hết tất cả sinh cơ, cuối cùng từ một con sâu lông biến thành một cô gái xinh đẹp.
Chỉ là hóa bướm thành công cũng là lúc cô chết, Xích Điệp hao tổn hết tất cả sinh cơ thiếu chút nữa đã phải ngã xuống.
Lúc này, bóng hình ngày đêm nhớ mong cứ như vậy đột ngột xuất hiện trước người cô.
Đại Đế đập chết người trảm yêu, nhẹ nhàng ôm cô lên.
"Một lần luân hồi ba ngàn năm, cô theo tôi đã rất lâu rồi."
Đây là câu nói đầu tiên Xích Điệp nghe Đại Đế nói, lúc đó cô không rõ.
Sau này mới biết, Đại Đế có ba hình thái, một hình thái khống chế thân thể một ngàn năm, ba ngàn năm đúng lúc là một lần luân hồi.
Xích Điệp nhìn Đại Đế, nước mắt đầy mặt, bởi vì cô biết mình sống không lâu.
Xích Điệp nói ra lời muốn nói nhất: "Tôi muốn làm người hầu cho ngài, bưng trà rót nước cho ngài."
Xích Điệp nhớ rất rõ, con mắt Đại Đế rất thâm thúy, cũng rất lạnh lùng.
Nhưng ngày đó, dường như Đại Đế nở nụ cười.
Đại Đế mà lại đáp ứng thỉnh cầu của cô, lúc sắp chết, cô dám bạo phát kỳ tích sinh mệnh, cứng đầu cố gắng một lần.
Cô và Đại Đế sinh hoạt trong thế tục một tháng.
Rất bình thường, rất ấm áp, chỉ là cuộc sống của công tử và người hầu.
Sau này Đại Đế phong ấn một nơi địa giới linh khí dồi dào cho cô.
Cô không chết, khôi phục lại từng ngày ở trong địa giới phong ấn.
Cô đợi ở trong phong ấn, đợi gặp lại Đại Đế một lần nữa.
Xích Điệp nhìn bầu trời tối đen ngoài phòng, tựa như đôi mắt của Đại Đế.
"Đại Đế, ngài đang ở đâu?"
Đúng lúc đó, một cái hồ lô lớn bay đến nơi này.
Thấy trạng thái quỷ dị của Tiêu Trần trên hồ lô, Thủy Sanh Sanh khóc lên tại chỗ.
Hai loại màu sắc khác nhau chiếm cứ hai bên thân thể của Tiêu Trần.
Hai loại màu sắc không ngừng lôi kéo, thỉnh thoảng thân thể Tiêu Trần run rẩy một cái.
Giống như đang ở trong loại trạng thái này, Tiêu Trần cũng có thể cảm nhận được cơn đau đớn kinh khủng.
"Nhanh tìm một chỗ an tĩnh." Lưu Tô Minh Nguyệt rời khỏi vết thương trên cổ Tiêu Trần, lơ lửng trên không trung, lo lắng nói.
"Quên đi, tất cả mọi người đi ra ngoài." Lưu Tô Minh Nguyệt quyết định thật nhanh, không thể lãng phí một chút thời gian.
Bởi vì màu sắc xanh sẫm trên người Tiêu Trần đã xuất hiện chiều hướng bại tướng.
Đó là máu màu đen đang ăn mòn toàn thân Tiêu Trần.
Mặc dù không biết Lưu Tô Minh Nguyệt là ai, nhưng dáng vẻ này của Tiêu Trần đã dọa mọi người sợ choáng váng.
Loại trạng thái quỷ dị này chưa ai từng thấy, các cô thúc thủ vô sách.
Các cô vô thức dựa theo lời Lưu Tô Minh Nguyệt nói, đi ra khỏi phòng khách.
Lưu Tô Minh Nguyệt tháo vòng hoa trên đầu xuống, sinh cơ màu xanh biếc dũng mãnh tràn vào vòng hoa.
Vòng hoa bắt đầu biến lớn cực nhanh, trong nháy mắt chiếm cứ toàn bộ phòng khách.
Chín đóa hoa to lớn trắng nõn nở rộ trong đại sảnh, tán ra từng mùi thơm.
Lưu Tô Minh Nguyệt đưa thân thể Tiêu Trần lên trên một đóa hoa trong đó.
Cánh hoa bọc lại thân thể Tiêu Trần thật chặt, từng luồng sinh cơ cường liệt dũng mãnh tràn vào trong cơ thể Tiêu Trần.
Vòng hoa này là một món chí bảo, tên là "Vạn sinh hoàn".
Là Lưu Tô Minh Nguyệt dùng trường sinh hoa của Bất Quy sơn, tự tay bện thành, đây là một chí bảo bảo toàn tánh mạng.
Những tất cả sinh cơ này đều dũng mãnh xông vào trong cơ thể Tiêu Trần, hình thành từng sợi tơ màu xanh biếc.
Những sợi tơ này giúp đỡ màu xanh sẫm, cùng nhau đối kháng máu màu đen.
Dưới sự trợ giúp của Lưu Tô Minh Nguyệt, màu xanh sẫm hình như đã ổn định thế cục, bắt đầu đoạt lại địa bàn mình mất đi.
Trong lúc nhất thời, tựa hồ hai loại màu sắc lại đạt thành cân bằng vi diệu, chúng nó tạm thời an tĩnh lại.
Nhưng bông hoa bao bọc Tiêu Trần đã dần dần khô héo đi, cuối cùng hóa thành một ánh huỳnh quang tiêu tán trên không trung.
Lưu Tô Minh Nguyệt sợ đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, sinh cơ bên trong những đóa hoa này khổng lồ cỡ nào, chủ nhân là cô quá là rõ ràng.
Chỉ mới một lần giao phong đã làm cho đóa hoa héo rũ, Lưu Tô Minh Nguyệt biết mình cũng không cầm cự được bao lâu.
Nếu như chín đóa hoa héo rũ toàn bộ trước ở nơi này, hai loại sức mạnh trên người Tiêu Trần còn chưa được giải quyết.
Sợ rằng cô chỉ có thể mang Tiêu Trần đi Bất Quy lộ.
Lưu Tô Minh Nguyệt ngồi bên cạnh Tiêu Trần, nhìn Tiêu Trần đến ngay cả hai mắt cũng không dám nháy một cái.
Rất sợ xảy ra vấn đề gì.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận