Tiêu Trần gật đầu, sờ sờ đầu nhóc mập, có thể nói tiểu gia hỏa này tiền đồ vô lượng.
Tiếp theo Tiêu Trần ngủ một chút ở trên đỉnh núi, Ngục Long ôm lấy Độc Cô Tuyết run lẩy bẩy mà giữ cả đêm.
Lúc này ngày hôm sau Tiêu Trần mới tỉnh lại.
Ngủ cả đêm quả thực thần thanh khí sảng, thể xác và tinh thần thoải mái.
"Đại Đế, con kia heo đang gọi ngài." Thấy Tiêu Trần vừa tỉnh, Ngục Long liền đưa Độc Cô Tuyết tới.
Tiêu Trần gật đầu, dẫn Tiểu Bàn Long đi xuống núi.
Vừa xuống núi đã nhìn thấy Hắc Phong uất ức hu hu tựa vào ghế, đầu cũng đầy u.
"Làm sao vậy, còn ai có thể đánh anh thế?" Tiêu Trần nhìn thẳng.
Hắc Phong u oán vươn móng heo, chỉ chỉ phía trên, "Còn có thể là ai, ngoại trừ mụ la sát còn có thể là ai."
"Trần huynh đệ, tôi nên thức tỉnh anh, loại mụ la sát này không thể được đâu, lấy về nhà tuyệt đối sẽ là nhân vật cọp mẹ."
"Rầm!" Vừa nói dứt câu, một tảng đá lớn liền rơi xuống không lệch một ly đập vào đầu Hắc Phong.
"Ha hả heo gia nói không sai chứ?" Hắc Phong vắt chân lên cổ mà chạy.
Trên đỉnh núi lại nện xuống mấy cục đá, mặc cho Hắc Phong chạy lắt léo như rắn cũng không tránh khỏi.
"Anh sớm muộn cũng sẽ bị Ngục Long đánh thành đồ ngu." Tiêu Trần lôi Hắc Phong từ trong đất ra.
"Phi!" Vẻ mặt Hắc Phong khinh thường, "Heo gia sớm muộn cũng sẽ bày một kinh thiên ngũ lôi trận phá sập cái ngọn núi này."
"Anh tỉnh lại đi, đến lúc đó chắc là da của anh cũng bị lột mất." Tiêu Trần nói, đi tới chỗ đất trống.
Trận đồ đã được vẽ xong, rất nhiều Minh Đạo Thạch đã vào chỗ.
Hắc Phong lấy ra một viên Minh Đạo Thạch màu vàng, đưa cho Tiêu Trần nói: "Chính anh đi phát động, lão tử cũng không muốn bị cẩu mập đạp chết."
Tiêu Trần gật đầu, tiếp nhận Minh Đạo Thạch, bước vào trong mắt trận của đại trận triệu hoán.
Tiêu Trần bóp nát Minh Đạo Thạch, trong nháy mắt đã thay đổi bất ngờ.
Lúc đầu bầu trời ánh nắng tươi sáng, chỉ một thoáng đã biến thành đen kịt.
Trong đại trận sáng lên lam quang ngất trời, xông thẳng tới chân trời.
Một trận đồ to lớn hình thành trong lam quang.
Bầu trời màu đen nhanh chóng áp xuống, một vòng xoáy màu đen to lớn tràn ngập trên bầu trời.
m khí kinh khủng còn lan ra như bom nổ, nhiệt độ trăm dặm xung quanh chợt hạ, như bước vào mùa đông giá rét.
Những quỷ tu được mang ra từ địa phủ, đều cảm nhận được một cỗ âm khí khổng lồ không cách nào hình dung.
Toàn bộ đều chạy tới, thấy một màn kinh khủng trên không trung, tất cả mọi người đều có chút không dám tin tưởng.
Loại âm khí cấp bậc này, thậm chí đã vượt qua địa phủ, muốn làm cái gì ở đây thế?
Lúc này một cánh cổng thanh đồng cổ xưa tang thương to lớn xuất hiện trong vòng xoáy, đó chính là cánh cổng Minh phủ.
Một con cẩu mập màu đen giống như ngọn núi nhỏ đang nằm ngủ ở trước cánh cổng thanh đồng đó.
Giống như cảm nhận được cái gì, nó đột nhiên mở mắt.
Một màn kinh khủng đã xảy ra, trong ánh mắt của chó lớn lại có vạn vật to lớn.
Một hình ảnh gương mặt không thể tưởng tượng nổi chập chờn sáng tối trong ánh mắt của chó lớn.
Một khí thế ngập trời dâng trào ra, những quỷ tu phía dưới không tự chủ được mà quỳ xuống, quỳ rạp lạnh run trên mặt đất.
Chỉ có Quỷ Cốc Tử, không bị ảnh hưởng, vui vẻ ngồi ở bên cạnh, nhẹ nhàng gật đầu.
"Đừng mẹ nó nhìn lung tung, ở chỗ này đây!" Thấy đại cẩu hết nhìn đông tới nhìn tây, mí mắt Tiêu Trần nhảy loạn, làm sao mập cẩu này vẫn là cái dáng vẻ thiếu thông minh thế kia.
Có người tự ý triệu hoán cánh cổng Minh Phủ, thế mà nó vẫn chẳng biết cái gì.
"Rầm!"
Nghe thấy giọng Tiêu Trần, lỗ tai chó nháy mắt dựng thẳng lên, thân thể mập mạp lập tức đứng lên.
Đuôi to rung như cánh quạt điện mang theo sát phong ngập trời.
Sát phong to lớn suýt nữa đã thổi hết máu thịt trên người Tiêu Trần đi.
Một đám quỷ tu bên cạnh, có mấy người xui xẻo trực tiếp bị thổi cho hôi phi yên diệt.
Quỷ tu còn lại, nhìn dáng vẻ như cũng kiên trì không được bao lâu nữa.
"Tổ tông ơi, cái đuôi kia của mi đừng mẹ nó vẫy, vẫy nữa thì ta đi gặp diêm vương luôn rồi."
Mí mắt Tiêu Trần nhảy loạn, mình thật vất vả mới tìm được mấy tên thuộc hạ đã bị mấy nhát vẫy đuôi của mi vẫy bay, đó mới là thật mẹ nó oan uổng.
"Xuống đây, xuống đây, năng lượng của Minh Đạo Thạch sắp bị hút khô."
Tiêu Trần vẫy vẫy tay với chó lớn.
"Gâu-"
Chó lớn vui vẻ sủa hai tiếng, nhảy ra khỏi vòng xoáy.
"Đại nhân, đại nhân, ngài muốn đi đâu thế!"
Lúc này, cổng thanh đồng bị mở ra, một đống lớn binh sĩ làm bộ đáng thương nhìn chó lớn.
Hắn ta mẹ nó chính là đại đại ca của Minh phủ luôn đó, sao có thể chạy loạn chứ?
"Bộp-"
Chó lớn xoay người lại ném ra một vuốt, tất cả biến hóa kinh người trên màn trời nháy mắt đã biến mất.
"Rầm!"
Thân thể to lớn của chó mực rơi vào bãi đất trống.
"Đứng lên, đứng lên, con mẹ nó mi muốn đè chết lão tử sao?"
Giọng của Tiêu Trần vang lên ở dưới mông chó lớn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận