Dịch Minh chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.
Phía bên này đang khoe khoang khoác lác, phía bên kia Thư Vọng Kinh đã bố trí quân đội ba đường tiến vào kinh.
Ông lão cũng hết cách rồi, nếu Tiêu Trần thua, hắn ta sẽ đứng dậy khởi nghĩa, bảo vệ Tiêu Trần và toàn bộ tộc Nguyệt Hồ, tiến về phía đông.
...
Sau khi Dịch Minh rời đi, Tiêu Trần trở lại phòng, chuẩn bị đánh một giấc thật ngon.
Ai biết con bé Thư Nguyệt Nguyệt tinh quái này lại chạy tới.
"Bây giờ cô là con gái, đừng cả ngày chạy đến chỗ tôi nữa." Tiêu Trần véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Thư Nguyệt Nguyệt, bảo cô ta nhanh chóng trở về phòng của mình.
"Anh đã hứa rồi mà." Thư Nguyệt Nguyệt ôm lấy cánh tay của Tiêu Trần, không ngừng lắc lư: "Anh đã nói anh sẽ ở chung với tôi thật tốt trước khi rời đi mà."
"Nhưng không có nghĩa vụ là phải ngủ cùng nhau." Tiêu Trần "ngôn từ chính nghĩa" từ chối.
"Tôi không quan tâm, tôi không đi đâu." Thư Nguyệt Nhi cởi váy dài, chỉ mặc nội y nhỏ ở trong, chui vào ổ chăn của Tiêu Trần.
"Vào đây cho tôi." Thư Nguyệt Nguyệt kéo Tiêu Trần xuống, thổi tắt đèn.
Trong bóng tối, Tiêu Trần có thể nghe thấy tiếng thở của Thư Nguyệt Nguyệt dần dần dồn dập, hơi thở ấm áp ở ngay bên tai, không ngừng phả vào mặt mình.
Tiêu Trần nhẹ nhàng ôm Thư Nguyệt Nguyệt, để con bé gối đầu lên cánh tay mình.
Tiêu Trần vỗ nhẹ vào lưng Thư Nguyệt Nguyệt, chậm rãi nói: "Tôi là một người rất hèn nhát, bởi vì tôi không muốn có bận lòng, cũng không dám có bận lòng. Một ngày nào đó tôi có thể chết, khi tôi chết, tôi không muốn vẫn nghĩ về các cô."
Thư Nguyệt Nguyệt yên lặng lắng nghe, thân thể khô nóng dần dần bình tĩnh lại.
"Nếu, tôi nói nếu một ngày nào đó anh thực sự chết, anh sẽ nghĩ đến điều gì?" Thư Nguyệt Nguyệt ôm Tiêu Trần, nhẹ nhàng chui vào trong ngực Tiêu Trần.
"Nghĩ lại những chuyện vui vẻ." Tiêu Trần nói xong, nhẹ nhàng ngâm nga một ca khúc không tên.
Thư Nguyệt Nguyệt ôm Tiêu Trần, từ từ chìm vào giấc ngủ. Cô ta có một giấc mơ, mơ thấy mình kết hôn với Tiêu Trần và sinh ra rất nhiều con.
Vào buổi chiều ấm áp, khi cô ta đang nấu ăn trong nhà, lũ trẻ sẽ bò lên người Tiêu Trần.
Sau bình minh.
"Thế nào? Con bé kia có đủ sức lực không?" Cửu Vĩ Hồ đứng trong sân nhìn Tiêu Trần với vẻ mặt mập mờ.
"Phụt!" Tiêu Trần đang ăn sáng lập tức phun cháo trong miệng lên mặt Cửu Vĩ Hồ.
"Con bé kia chui vào trong chăn của tôi, không phải là do yêu tinh cô xúi giục đấy chứ?" Tiêu Trần nhìn Cửu Vĩ Hồ đầy nghi hoặc.
Cửu Vĩ Hồ bị phun vào mặt cũng chẳng thèm để ý, lau lau cơm trên mặt.
Nhìn hạt cơm trên ngón tay, đôi mắt đào hoa Cửu Vĩ Hồ cười nói: "Tôi không xúi giục con bé đó, tôi chỉ gợi ý nhỏ cho cô ta mà thôi."
Nói xong, Cửu Vĩ Hồ còn tò mò thè lưỡi liếm hạt gạo trên ngón tay.
"Phụt... khụ khụ..." Khi nhìn thấy cảnh này, Tiêu Trần lại phun ra một lần nữa.
Lần này không phun lên mặt Cửu Vĩ Hồ, ngược lại khiến cho mình bị sặc không nhẹ.
Thư Nguyệt Nguyệt bưng bữa sáng chạy tới, vẻ mặt lo lắng vỗ vỗ vào lưng Tiêu Trần.
Nhìn Thư Nguyệt Nguyệt mặt mũi tràn đầy quan tâm, Tiêu Trần hơi bất đắc dĩ lắc đầu.
Phải nhanh chóng hoàn thành mọi việc, rời khỏi đây mới được, nếu không con bé này sẽ càng ngày càng lún sâu.
Ăn xong, Tiêu Trần rảnh háng không có việc gì làm, chỉ có thể bị Thư Nguyệt Nguyệt kéo đi dạo phố, cộng thêm Cửu Vĩ Hồ và Minh Sơ Hạ.
Ba người phụ nữ thành cái chợ, ầm ĩ đến nỗi Tiêu Trần muốn nổ tung cả đầu.
Sau vài ngày đau khổ như vậy, cuối cùng ngày quan trọng cũng đến.
Suốt bao nhiêu năm không có hoàng đế, cuối cùng vương triều Độ Nha cũng nghênh đón lần tảo triều đầu tiên, hơn nữa nó còn là một buổi đại triều.
Các quan viên từ mọi nơi đều tập hợp đầy đủ, hôm nay bố cục của vương triều Độ Nha sẽ thay đổi.
Văn võ bá quan tập trung về triều đình. Trước tiên Thư Vọng Kinh nói một số lời không liên quan, sau đó giải thích tình hình hiện tại, cuối cùng mới đi vào vấn đề chính.
Mọi người đều giữ vững tinh thần, cẩn thận suy xét từng lời của Thư Vọng Kinh.
Tiêu Trần đứng ở cửa đại điện, ngủ gà ngủ gật, mấy ngày nay hắn đều ngủ không ngon.
Mỗi ngày Thư Nguyệt Nguyệt đều chui vào trong chăn của hắn, mỗi ngày còn con mẹ nó phải kể chuyện xưa cho cô ta nghe, dỗ con bé đi ngủ, điều này đã hành hạ Tiêu Trần rất nhiều.
Mà đối diện với Tiêu Trần, Tư Mã Tinh có vẻ rất hăng hái.
Khuôn mặt Tư Mã Tinh tràn đầy vui vẻ, như thể đã nắm chắc phần thắng trong tay.
"Tiêu huynh nhớ chú ý thân thể. Nguyệt Nguyệt tiểu thư xinh đẹp như vậy, đừng để cô ấy tuổi còn trẻ mà phải thủ tiết nha." Tư Mã Tinh trong mắt đầy trêu chọc.
Tiêu Trần bị tên này làm phiền, liếc mắt, không nhịn được nói: "Ông mày một đêm bảy lần, thân thể rất tốt, không tin thì đi về hỏi mẹ mày thử xem."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận