Tiêu Trần dành thời gian quay đầu nhìn lại "bé con" mà mình triệu hồi, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
"Trâu bò vãi! Sau này đi đánh nhau có thể gọi thêm tiểu đệ rồi."
Tiêu Trần vui vẻ nói, một cái móng heo suýt chút nữa chọc vào miệng Tiêu Trần.
"Thúy Hoa là của ta, Thúy Hoa là của ta."
Hắc Phong lẩm bẩm, không ngừng dùng chân chọc vào Tiêu Trần.
"Đồ con heo chết tiệt này." Tiêu Trần búng nó hai cái nữa.
...
Khi khoảng cách tới đỉnh núi càng ngày càng gần, hào quang phát ra từ Thủy Thần kích ngày càng mãnh liệt.
Ảnh hưởng của ác ý ngày càng yếu đi, Hắc Phong cũng tỉnh lại.
Hắc Phong che trán, nghi ngờ nhìn Tiêu Trần.
"Trần Ca Nhi, huynh đánh tôi à?"
"Không phải, cậu tự mình đánh đấy. Mặc kệ cậu tin hay không, dù sao tôi cũng tin."
Hắc Phong xoa cục u lớn trên đầu, lẩm bẩm nói: "Không thể nào? Chẳng lẽ heo gia thật sự mắc bệnh kỳ quái gì đó? Tự mình đánh mình, cái bệnh quái quỷ gì vậy?"
Tiêu Trần trợn trắng mắt, bóng dáng ầm ầm rơi xuống đỉnh núi.
Đỉnh núi không lớn, chỉ chừng mười mét vuông, nhưng rất bằng phẳng, giống như đậu phụ bị dao cắt ra.
Một chiếc kích lớn màu xanh lam lơ lửng ở chính giữa mặt đất bằng phẳng, phát ra từng ánh hào quang dịu dàng.
Nhưng sự chú ý của Tiêu Trần hoàn toàn không nằm ở Hỗn Độn chí bảo trong truyền thuyết.
Bên dưới Thủy Thần kích, có một loài thực vật màu đen.
Thực vật đen này chỉ cao khoảng một thước, nhưng có ba chiếc lá cực lớn, kéo dài đến mặt đất bằng phẳng trên đỉnh núi, bao trùm ít nhất hai mét xung quanh.
Ở chính giữa thực vật đen có một nụ hoa to bằng nắm tay, đang chớm nở.
Một luồng ác ý ngập trời từ trong nụ hoa tuôn ra.
Thủy Thần kích liên tục phát ra những hào quang dịu dàng, trấn áp nụ hoa.
Tiêu Trần chưa từng thấy chuyện như vậy, chỉ nhìn thực vật đen này, toàn thân đã cảm thấy sởn cả tóc gáy.
Thủy Thần kích không xuất hiện trong cuộc bạo loạn Trấn Ma lúc trước, có lẽ là vì đang trấn áp thực vật này.
Tiêu Trần khẽ cau mày, ban đầu Tiêu Trần định lấy Thủy Thần kích, liều mạng chiến đấu một phen với Bàn Cổ Tà Tướng.
Bây giờ có vẻ như kế hoạch phải ngâm nước nóng rồi.
Ác ý phát ra từ thực vật đen này mạnh hơn vô số lần ác ý phát ra trong núi lớn.
Tiêu Trần có cảm giác chỉ cần hắn dám lấy đi Thủy Thần kích, có thể gây ra một tai nạn không thể cứu vãn.
Đúng lúc này, ngọn núi lại bắt đầu rung động kịch liệt, một vết nứt khủng bố lập tức lan tràn đến mặt đất bằng phẳng trên đỉnh núi.
Thực vật đen cũng bị ảnh hưởng, lá cây không ngừng nhảy múa điên cuồng trong không trung.
Đúng lúc này, một vệt thất thải lưu quang vạch qua màn đêm, bay thẳng lên đỉnh núi.
Một nữ tử đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiêu Trần, chắn giữa Tiêu Trần và thực vật đen.
Nữ tử mặc một chiếc áo dài màu xanh lam, tóc đen tùy ý vấn trên đầu, cổ thon dài trắng nõn trông vô cùng bắt mắt.
Giữa đôi lông mày xinh đẹp của nữ tử toát lên vẻ kiêu ngạo chính trực, không giận mà uy, một thanh thất thải trường kiếm đang lơ lửng chầm chậm bên cạnh cô, vô cùng linh động.
Một làn gió núi thổi qua, thổi bay tà áo xanh của nữ tử, tựa như một đóa Thanh Liên đang nở rộ.
Tiêu Trần đã làm như không thấy khuôn mặt xinh đẹp và khí khái hào hùng của nữ tử, thay vào đó nhìn chằm chằm vào ngực của cô.
"Lão già lừa đảo, rõ ràng là sân bay, lấy đâu ra ngực lớn." Tiêu Trần vẻ mặt bi thương, bộ dáng đáng thương như bị lừa gạt.
"Tiểu tỷ tỷ ơi, xoay người cái coi." Tiêu Trần chưa từ bỏ ý định nói, không có ngực lớn, có mông cũng có thể chấp nhận được!
Nữ tử mặt đầy hắc tuyến, lạnh lùng nói: "Đây không phải là nơi ngươi nên ở, mau rời khỏi đây đi."
"Hì hì" Tiêu Trần cười phóng đãng, nhìn thất thải kiếm của nữ tử: "Người đẹp ơi, cô là người truyền thừa của Kiếm Chủ à?"
Nữ tử sắc mặt thay đổi hỏi: "Ngươi là ai? Tại sao trên người lại có huyết khí nồng đậm như vậy? Sao ngươi biết người truyền thừa? Còn biết ca ca của ta?"
Tu sĩ truyền pháp thế gian đều tương xứng với thầy trò.
Ba chữ người truyền thừa là một mối quan hệ vô cùng đặc biệt, còn thân mật hơn cả thầy trò, thậm chí có người còn có thừa kế huyết thống.
Hơn nữa, không phải ai cũng có tư cách để có người truyền thừa, chỉ có nhân vật đạt đến cực hạn trong một lĩnh vực mới có tư cách tìm người truyền thừa.
Người truyền thừa, ba chữ này đại biểu cho quá nhiều chuyện, tu sĩ trong thiên hạ căn bản không có tư cách biết rõ.
"Ca ca cô?" Tiêu Trần hơi sửng sốt.
Người truyền thừa của Kiếm Chủ lại là em gái của gã?
Tiêu Trần không hiểu nỗi mối quan hệ giữa người truyền thừa, cũng không muốn hiểu. Dù sao hắn không hứng thú tí nào cả.
Nhìn thấy Tiêu Trần sửng sờ, nữ nhân hơi buồn bực, nắm lấy trường kiếm bên cạnh nói: "Mặc kệ ngươi làm thế nào biết chuyện người truyền thừa, mời mau mau rời đi, Thủy Thần kích không thể rời khỏi Trấn Ma."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận